Lúc Tần Minh nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang rút ra một gốc Thiên Trúc Lan từ trong ngực thì không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với Diệp Vĩnh Khang, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Anh Diệp, tôi thật sự không có cách nào tưởng tượng được thế giới này còn có chuyện gì mà anh không làm được, xem ra ban đầu tôi tìm anh để đòi chút nhân tình là lựa chọn đúng đắn”.
Lúc này, địa vị của Diệp Vĩnh Khang trong lòng Tần Minh đã tăng thêm không chỉ một bậc.
Bất luận là mật trăn mào gà hay Thiên Trúc Lan cũng đều là những thứ rất hiếm gặp trong thế gian, thế nhưng lần nào Diệp Vĩnh Khang cũng đều có thể hoàn thành mọi việc một cách hoàn mỹ, chuyện này không khỏi khiến người ta cảm thấy kính phục từ tận trong thâm tâm!
“Kể từ lúc này trở đi, tôi đã nợ anh hai ân huệ rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Trần Tiểu Tuý nằm trên giường đá cẩm thạch, vẫn đang chìm trong trạng thái hôn mê rồi mỉm cười.
Tần Minh mỉm cười nhún vai, sau đó lập tức bắc lò để nấu thuốc.
Tình trạng của Trần Tiểu Tuý mặc dù tốt hơn tình trạng của Hạ Huyền Trúc khi trước một chút, thế nhưng quá trình giải độc lại rắc rối hơn nhiều.
Chỉ riêng quá trình nấu thuốc, Tần Minh đã dùng hết bốn, năm tiếng đồng hồ, tiếp đó dùng kim châm huyệt lại mất thêm hơn một tiếng nữa, lúc này Trần Tiểu Tuý mới từ từ tỉnh lại.
Khi cô ấy vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, biểu cảm lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634316/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.