Ngẩn người một lúc, Tôn Dung Phương lập tức gật đầu:
“Đúng vậy, con gái tôi rất lễ phép.”
Hai vợ chồng Phương đại mụ và Phương đại thúc hoàn toàn không ngờ tới, mẹ con nhà kia chỉ ăn mì gói mà chẳng sợ ai, mặt mày họ cùng lúc sa sầm, đứng dậy bỏ đi trước. Vừa đi dọc đường, Phương đại mụ vừa bàn với chồng:
“Lúc nãy lẽ ra anh nên nói thẳng là muốn tìm bác sĩ Lâm. Con gái bà ta họ Lâm, tên Lâm Lệ Quỳnh, cứ báo tên là có khi được cho vào giường bệnh xem tình hình.”
“Không phải bảo nó chỉ là sinh viên y à?”
“Anh không nghe kỹ à? Mẹ nó nói nó là sinh viên y xuất sắc, còn từng làm đề tài với giáo sư cơ mà. Đâu có giống hai đứa ngốc bên đối diện kia, bác sĩ còn chưa làm tới mà cứ tưởng mình giỏi lắm rồi.” – Phương đại mụ khịt mũi.
Phương đại thúc gật đầu lia lịa, vợ nói đúng. Trong lòng nghĩ, mình và vợ thật thông minh, còn Tạ Uyển Oánh với Tôn Dung Phương đúng là ngốc. Quý nhân làm sao chủ động đi bợ đỡ người nghèo, chỉ có người nghèo mới phải tìm cách bợ đỡ quý nhân thôi.
Hai vợ chồng kia vừa đi khỏi, Tôn Dung Phương lấy cải bẹ và xúc xích ra, cho vào chén mì của con gái. Tạ Uyển Oánh cũng gắp đồ ăn trong chén mình chia cho mẹ. Thấy con gái hiếu thuận, Tôn Dung Phương vui mừng khôn xiết.
Hai mẹ con ăn mì ngon lành như vừa vớ được báu vật.
Không biết từ lúc nào, đêm đã khuya. Tàu vẫn lầm lũi lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814366/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.