Phương đại mụ vừa nghe Tạ Uyển Oánh nói vậy liền che miệng cười phá lên, trong lòng nghĩ: Cái con bé này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Nhìn quần áo của cô và mẹ cô, cộng thêm việc chỉ ngồi ghế cứng thôi cũng đủ hiểu hoàn cảnh gia đình không khá giả gì. Với điều kiện đó, có muốn đi nịnh bợ để xin vé giường nằm còn chưa chắc đã được, vậy mà lại nói muốn người nằm giường phải quay lại nịnh bợ mình, không phải là chuyện nực cười thì là gì? Thấy con gái không có nhu cầu, Tôn Dung Phương cũng không ép. Bà quay sang hỏi Phương đại mụ:
“Chị đi một mình à?”
“Không, chồng tôi đi toa ăn mua đồ ăn rồi.”
Tàu hỏa có phân hạng rõ ràng, chỉ cần nhìn cách hành khách chi tiêu là biết được điều kiện thế nào. Như mẹ con Tạ Uyển Oánh, chắc chắn không thể nào mua được đồ ăn trên tàu, vì ai cũng biết đồ ăn trên tàu đắt đến mức khó tưởng.
Phương đại mụ và chồng – Phương đại thúc – thuộc kiểu có chút điều kiện nhưng chưa đủ để mua vé giường nằm.
Tàu chạy được một lúc thì đến giờ ăn tối. Hành khách bắt đầu đứng dậy, lấy mì gói mang theo ra chuẩn bị ăn. Phương đại thúc vừa từ toa ăn quay lại, tay xách theo hai suất cơm hộp cho hai vợ chồng, mỗi người một suất, đắt đến khó tin – tận hai mươi đồng một hộp.
Tạ Uyển Oánh cũng mang theo mì gói từ trước, mua cho cả cô và mẹ. Cô xách mì đi đến chỗ lấy nước sôi để pha.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814365/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.