Rầm!
Tiếng gác máy đột ngột vang lên từ đầu dây bên kia khiến Tôn Dung Phương sững người. Chị họ làm sao thế này? Không thể nào ngờ được rằng sau khi thi xong, Tạ Uyển Oánh còn có thể thoải mái đi chạy bộ, Chu Nhược Mai sau khi cúp máy ném thẳng điện thoại xuống bàn, ngồi thẫn thờ với ánh mắt trừng lớn, ngơ ngác.
Vốn định tạt cho em họ gáo nước lạnh nữa, không ngờ lại thành công cốc.
“Cứ chờ xem con bé đó làm bác sĩ kiểu gì!” – Chu Nhược Mai nghiến răng nghiến lợi.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Một con bé gầy nhom, gia cảnh chẳng có gì, lại mơ tưởng trở thành bác sĩ Ngoại khoa Tim Mạch giỏi nhất nước? Thật là loạn rồi!
Thi xong, tâm trạng Tạ Uyển Oánh nhẹ bẫng. Đúng lúc buổi tối mùa hè mát mẻ, cô men theo con kênh nhỏ gần nhà mà chạy bộ chậm rãi.
Đôi giày vải đang mang không phù hợp để chạy lắm, cô vừa chạy vừa nghĩ: phải nhanh đi làm thêm để mua được một đôi giày chạy tử tế. Mải chạy, không biết từ lúc nào đã đến gần bệnh viện nơi Chu Nhược Mai làm việc.
Ngẫm lại, thật ra nhà cô cách nhà dì không xa, dù sao cũng trong cùng một thị trấn nhỏ, đi bộ tầm một tiếng là tới. Vậy mà từ trước đến giờ, hai nhà gần như chẳng qua lại. Nếu đời trước cô và mẹ sáng suốt hơn, chắc đã sớm nhận ra tâm tư của Chu Nhược Mai rồi. Tạ Uyển Oánh chợt cảm thấy thương xót cho sự ngây thơ của mình trong quá khứ.
Trước cửa bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814351/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.