Tống Thanh Uyển nghẹn họng.
Mùi giấm của người nào đó thật là đủ nồng!
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải thằng nhóc thúi này từ chối ngồi chung voi với Lê Lê trước thì bây giờ sẽ bị thằng nhóc Bùi Tu TRạch kia không công chui vào chỗ trống sao!
Nhưng mà Tống Thanh Uyển càng chua xót hơn Lục Quân Hàn!
Ít nhất Lê Lê còn mời cha nó, mà người dì này, không có gì cả!
Tống Thanh Uyển hạ quyết tâm: Lát nữa bà nhất định phải hung hắng bóp cái mặt mập mạp của cô nhóc vài cái mới được, tốt nhất là bóp hỏng luôn!
Chỉ như vậy mới miễn cưỡng an ủi được trái tim tổn thương của bà, nếu không…việc này không thể cho qua được!
Bà sẽ không để yên cho Lê Lê!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng quay đầu…nhìn thấy cô nhóc ấm ức đang ôm mặt ngồi xổm trong góc, bĩu cái môi đỏ bừng, hơi cúi đầu, rầu rĩ không vui, bà không khỏi mềm lòng.
Quên đi.
Vẫn nên để sau này rồi hãy tới tính sổ với con bé!
“Cô thấy con đừng trách Lê Lê nữa”. Tống Thanh Uyển nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông, thở dài nói: “Cô biết con sợ Lê Lê bị thằng nhóc Bùi Tu Bạch kia lừa gạt, dù gì thì chỉ số IQ của hai đứa này cũng không cùng đẳng cấp”.
“Nhưng không phải Lê Lê vẫn còn nhỏ sao, xung quanh lại chẳng có bạn bè cùng trang lứa, khó tránh khỏi muốn chơi với đứa trẻ khác, chờ sau này nó đi nhà trẻ, tiếp xúc với nhiều bạn hơn, chắc chắn sẽ quên mất Bùi Tu Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773885/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.