“Đúng vậy”. Người nọ hình như có chút xấu hổ, sờ mũi một cái, thấp giọng nói: “Đúng như ngài nghĩ đấy, toàn bộ vườn bách thú này đều là của Bùi gia…không phải, phải nói là, là sản nghiệp của cậu Bùi Tu Bạch. NHất là con voi kia, nghe nói là cậu Bùi Tu Bạch tự mình nuôi, nó nghe lời của cậu Bùi Tu Bạch nhất”.
Tống Thanh Uyển: “…”.
Tống Thanh Uyển tự lẩm bẩm: “Sản nghiệp lớn như vậy mà của một mình nó? Nó mới có 7 tuổi? Lợi hại như vậy sao?”.
Sắp đuổi kịp cả Lục Quan Hàn luôn rồi.
Lục Quân Hàn lúc còn bé cũng thích đến chỗ giao lưu buôn bán, không có việc gì thì thu mua mấy công ty khác, đều dùng để luyện tay.
Nếu như không phải sau này anh trai xảy ra tai nạn đã khiến Lục Quân Hàn có chút tiết chế, không thì tất cả sản nghiệp lớn nhỏ ở Hải Thành này, bao gồm cả những nơi công cộng, e rằng đều sẽ bị nó mua lại.
Anh trai nói, đây là chứng nghiện sưu tập.
Giống như có người thích sưu tập đồ cổ, có người thích sưu tập tem, còn thằng nhóc thối Lục Quân Hàn thì thích sưu tập công ty khắp nơi.
Quả thật giống một người bị bệnh thần kinh.
Nhưng sau này trưởng thành, anh cũng chỉ chuyên môn thu mua những thứ mình thích, hoặc là hữu dụng.
Còn vườn bách thú, hiển nhiên cũng không nằm trong phạm vi “thích” hay là “hữu dụng” của anh.
Đương nhiên, nhà trẻ cũng không ở trong số đó.
Dù sao, tất cả mọi người đều biết, lúc Lê Lê chưa xuất hiện thì thằng nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773884/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.