Dù gì đi nữa thì kích thước của con voi này thật sự quá lớn, phải lùi xa một chút mới có thể chụp cả người con voi được.
Khó khăn lắm mới tìm được một góc độ, Tống Thanh Uyển sắp đặt máy ảnh, chuẩn bị chụp.
Đúng lúc này, con voi vốn dĩ đang ngoan ngoãn chẳng biết tại sao lại đột nhiên bước tới trước một bước dài!
Cái vòi voi luôn rũ xuống chợt đánh cao lên, trong khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, cái vòi đã thẳng tắp tập kích về phía du khách!
Với một tư thế rất quyết liệt.
“A…!”.
Rất nhanh, có người phản ứng lại, thét lên chói tai, hoảng sợ lùi ra sau: “Mọi người chạy mau! Con voi này nổi điên rồi!”.
Chỉ một tiếng kêu đó, những người khác cũng lần lượt la hét ầm ĩ, ảnh cũng không chụp nữa, liều mạng chạy tán loạn xung quanh, sợ bị voi đè bẹp dẹp.
Tống Thanh Uyển không ngờ lại đen đủi như vậy, không muốn cái gì thì cứ hết lần này đến lần khác xảy ra cái đó, đồng tử nhanh chóng co rút lại, bà gọi to: “Lê Lê!”.
Ánh mắt âm u của Lãnh Quân Hàn đột nhiên đông lại, vẻ mặt bình tĩnh, đưa tay chuẩn bị móc súng ra.
Nhưng một giây tiếp theo, mọi người đều trợn tròn mắt.
Con voi kia chỉ bước một bước và không đi tiếp nữa, cái vòi voi càng có mục đích, nó đang chỉ về phía một người.
Không ai bị thương trong lúc này cả.
Một giây tiếp theo.
Chỉ thấy một thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đang ngồi trên xe lăn đưa đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773883/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.