Nhiều du khách xung quanh nhìn lại một chút, rồi vô thức cầm điện thoại lên, tách tách tách liên tục, trái tim hồng đập bình bịch trong mắt.
Con gái nhà ai mà đáng yêu thế không biết!
Trời ơi, quá đáng yêu!
Thật là muốn mạnh mẽ hôn cho cái má béo mập kia hỏng mất!
Lục Quân Hàn đương nhiên chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh, anh hơi cau mày lại, lạnh nhạt nói với Lục Lê: “Chụp mau lên, chụp xong thì leo xuống”.
“Hừ, cha cũng không cho con chụp ảnh với anh Tu Bạch! Lê Lê không xuống đâu!”.
Cô bé con đeo cái tai thỏ màu hồng, thở phì phò ôm cổ con voi: “Cho cha tức chết!”.
Lục Quân Hàn hời hợt liếc cô bé một cái, hơi nhếch môi, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ và mạnh mẽ đột nhiên có vài phần tà khí: “Được thôi, làm ta tức chết rồi, con sẽ không còn cha nữa”.
Tiểu loli quả nhiên do dự, khiếp sợ nhìn anh, rồi vươn một tay nhỏ bé ra, nhỏ giọng nói: “Vậy thì, Lê Lê chỉ chọc tức một nửa thôi…”.
Tống Thanh Uyển đeo tai thỏ xong vẫn chưa lui ra đâu, đột nhiên nghe thế thì vô thức nói một câu: “Tức một nửa…chẳng phải là nửa sống nửa chết sao?”.
Nửa sống nửa chết thì chẳng khác nào sống không bằng chết.
Nói xong, Tống Thanh Uyển giơ ngón tay cái với bé, chớp chớp mắt với bé: “Được đó, Lê Lê, không ngờ, cháu cũng rất hung ác”.
Cô bé con mơ mơ tỉnh tỉnh, nhưng vẫn miễn cưỡng hiểu rằng dì đang khen bé, nhất thời ưỡn thẳng ngực, bĩu môi, rất ra dáng nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773882/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.