Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Hàn vẫn vô cùng lạnh lùng.
Giống như thờ ơ với mọi thứ, cũng như cảm thấy không hứng thú với đề tài của bà.
Thằng nhóc thối này có dáng vẻ rất giống anh trai, tính cũng khó ưa ý chang, nếu không nhìn kỹ thì bà thực sự tưởng rằng anh trai quay về.
Tống Thanh Uyển hơi dừng lại, giọng bà vẫn thanh lãnh như ngày thường nhưng trong mắt lại lướt qua chút hoài niệm quá khứ: “Khi đó anh trai xảy ra tai nạn, chúng ta đang ở nước ngoài học tập, tức tức bị bịt kín, sau đó cha sai người báo tin này cho cô biết, cũng là cha bảo cô về đây nuôi các con…”
Người đàn ông vô cảm cắt ngang lời bà:" Con biết chuyện này. "
“Nhưng cha không cho cô nói…” Đột nhiên Tống Thanh Uyển dừng lại, khiếp sợ nhìn anh: “Con… Con biết?”
“Vâng.” Lệ Quân Hàn nhướng mày, “Nếu không thì cô nghĩ vì sao con quay về nhà lớn?”
Lệ Quân Hàn là một người thù dai như vậy, nếu như ông cụ thật sự tuyệt tình đến mức không nhận nuôi anh và Lục An Nhiên, cũng không để ý đến sống chết của hai anh em họ thì đừng nói về nhà, ngay cả mặt của ông cụ thì anh cũng không nhìn.
Ngược lại sẽ đuổi cùng giết tận ông lão.
Đâu có thể dễ dàng tha thứ cho ông lão làm yêu quái trong Lục thị chứ!
Trong nháy mắt bà không bình tĩnh nổi, há to miệng, “…… sao cháu biết? Ông ấy nói cho cháu sao?”
Được, lão già hom hem này, lúc ấy thì sống chết muốn mà giữ bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773832/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.