Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Hàn vẫn vô cùng lạnh lùng. Giống như thờ ơ với mọi thứ, cũng như cảm thấy không hứng thú với đề tài của bà. Thằng nhóc thối này có dáng vẻ rất giống anh trai, tính cũng khó ưa ý chang, nếu không nhìn kỹ thì bà thực sự tưởng rằng anh trai quay về. Tống Thanh Uyển hơi dừng lại, giọng bà vẫn thanh lãnh như ngày thường nhưng trong mắt lại lướt qua chút hoài niệm quá khứ: “Khi đó anh trai xảy ra tai nạn, chúng ta đang ở nước ngoài học tập, tức tức bị bịt kín, sau đó cha sai người báo tin này cho cô biết, cũng là cha bảo cô về đây nuôi các con…” Người đàn ông vô cảm cắt ngang lời bà:" Con biết chuyện này. " “Nhưng cha không cho cô nói…” Đột nhiên Tống Thanh Uyển dừng lại, khiếp sợ nhìn anh: “Con… Con biết?” “Vâng.” Lệ Quân Hàn nhướng mày, “Nếu không thì cô nghĩ vì sao con quay về nhà lớn?” Lệ Quân Hàn là một người thù dai như vậy, nếu như ông cụ thật sự tuyệt tình đến mức không nhận nuôi anh và Lục An Nhiên, cũng không để ý đến sống chết của hai anh em họ thì đừng nói về nhà, ngay cả mặt của ông cụ thì anh cũng không nhìn. Ngược lại sẽ đuổi cùng giết tận ông lão. Đâu có thể dễ dàng tha thứ cho ông lão làm yêu quái trong Lục thị chứ! Trong nháy mắt bà không bình tĩnh nổi, há to miệng, “…… sao cháu biết? Ông ấy nói cho cháu sao?” Được, lão già hom hem này, lúc ấy thì sống chết muốn mà giữ bí mật, bây giờ đã nói ra trước. Vai tốt thì ông làm còn vai xấu thì để bà làm. “Cô cảm thấy có thể sao?” Lệ Quân Hàn lạnh lùng lườm mà một chút. “Cô….” Đúng lúc này, bên phía hồ nước vang lên tiếng ông cụ nổi giận, “Cái con nhóc này, sao lại nói nhiều thế hả!!!” Cách xa như vậy nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng ông cụ tức giận đến điên lên: “Cút nhanh đi! Ông không cần cháu ở đây cùng! Cách xa ông một chút!! Xa một chút! Cá của ta đều bị cháu dọa chạy hết rồi!” Tống Thanh Uyển: … Đúng là không thể nào. Ông lão này trời xinh đã không thích hợp với kiểu tình cảm rồi. Chứ đừng nói đến việc nói chuyện này cho Lệ Quân Hàn. “Chính là cháu điều tra.” Lệ Quân Hàn rũ mắt, rút bật lửa ra châm điếu thuốc trên ngón tay, chưa đầy một phút khói trắng đã làm mờ đi khuôn mặt nghiêm nghị của anh. “Sau khi ông cụ đối đầu với con thì con đã bắt đầu nghi ngờ.” Với thực lực của Lệ Quân Hàn bây giờ, muốn điều tra chuyện cũ năm xưa thì cũng không khó khăn. Tống Thanh Uyển lại mơ màng, “Không phải…. Cháu nghi ngờ?” Lệ Quân Hàn hít khói, trầm mặc nhìn bà. Ánh mắt kia… Giống như nhìn Lê Lê… Ah, không, giống như đang nhìn một người thiểu năng. Tống Thanh Uyển: “…” Thật ra bà không phải người ham làm ăn, cũng không hiểu biết về âm mưu quỷ kế trên thương trường, nếu như trước kia không phải có ông cụ giúp đỡ thì chỉ dựa vào mình bà, Lục thị đã bị những cổ đông khác nuốt từ lâu. Lúc trước anh trai xảy ra tai nạn gia thông, bà đang học ở một phòng tranh nước ngoài, mơ ước trở thành một họa sĩ vĩ đại, đầy lãng mạn. Bây giờ mặc dù đã trở thành chủ tịch, nhưng luận về thủ đoạn và trình độ nhạy cả trên thương trường thì bà còn cách xa anh trai và Lệ Quân Hàn. Quả nhiên, người của Lục gia, đều là một đám biến thái! “Nhìn cái gì vậy, thằng nhóc thôi! Dù sao cô cũng là cô cháu,” Tống Thanh Uyển tức giận, “Ít nhất thì cũng phải để cho cô ít mặt mũi chứ! Nói đi, sao cháu phát hiện ra? Sao cô không biết?” Lệ Quân Hàn thu ánh mắt lạnh nhạt lại, đưa tay xua khói, lạnh lùng nói: “Người của ông cụ tự mình dạy dỗ lính đặc chủng, nhưng mỗi lần lần tới trộm tài liệu đều là người của công ty, những này này còn đều trong nhóm mà con muốn diệt trừ, ai cũng cảm thấy kỳ lạ thôi.’ “….” Không, cháu không thấy kỳ lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]