Chương trước
Chương sau
Ông cụ hừ lạnh, “Ông thấy cháu không muốn đi cùng ông già này thì có.”
Lệ Quân Hàn mặt vô cảm, “Ông đang tìm người chơi cùng?”
Thấy đứa cháu này của mình có phần buôn lỏng, ông cụ mới dịu mặt, “Đương nhiên! Không thì cháu nghĩ là gì?”
Mặc kệ người bên ngoài có đồn ông lạnh lùng thế nào nhưng đó là khi còn trẻ, giờ đã già rồi, xung quanh không có ai nói chuyện cũng có chút cô đơn.
Lệ Quân Hàn cũng mặc kệ ông cô đơn hay không cô đơn, dù sao anh bận công việc không có thời gian lãng phí cho cái việc câu cá vô nghĩ này, thế là thản nhiên nói, “Vậy cháu đề cử một người…”
Ông cụ rất cảnh giác, “Ai? Ông cũng không cần người hầu! ở bên cạnh giả câm giả điếc chẳng thú vị gì cảm, còn không bằng ông một mình!”
“Không phải người ở.”
“Vậy thì…”
Lệ Quân Hàn đẩy cô bé trong ngực mình ra: “Nó.”
Đối diện với một cô bé có đôi mắt to tròn vô tội kia, sắc mặt ông lại không tốt, “Nó? Nó biết câu cá cái gì?”
Lệ Quân Hàn lạnh nhạt nghiêng người qua, “Không phải ông nói chỉ tìm người chơi với ông sao?”
“….”
“Nó rất được, sẽ không giả câm,” Lệ Quân Hàn nhíu mày, nở một nụ cười hiếm hoi, “Ông sẽ không cô đơn.”
“….”
Ông cụ nhìn vẻ kia là biết không có chuyện gì tốt, giận đùng đùng xua tay, “Thôi thôi, cha anh và anh đều là loại lòng lang dạ sối như vậy! Cùng lắm thì tôi đi một mình là được chứ gì.”
Nói xong ông cụ mang theo cần câu và xô nước tức giận rời đi.
Tống Thanh Uyển nhìn bóng lưng ông cụ, thở dài, “Lần này trở về cô mới phát hiện ra kỳ thật cha thay đổi rất nhiều, tính cũng rất nóng.”
Lệ Quân Hàn ngoảng mặt làm ngơ, cúi đầu để cô gái nhỏ tìm ông cụ chơi.
“Lát nữa cha sẽ đến tìm con sao?” Tiểu Lolita không rời xa anh được.
“Ừ.”
“Thật chứ?” cô bé không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy, còn chưa kịp vui mừng thì người đàn ông này đã nhíu mày, “Giả. Lát nữa cha sẽ về nhà, không đưa con theo.”
Vẻ mặt cô bé tủi thân, đôi mắt đỏ lên.
Tống Thanh Uyển hết cách, đau lòng ra ôm lấy Lục Lê, im lặng nhìn Lệ Quân Hàn, “Con phải trêu cho nó khóc sao?”
Môi Lệ Quân Hàn giật giật, “Sao cháu biết nó không biết là đùa chứ.”
Tống Thanh Uyển lườm anh, nhỏ giọng an ủi cô bé, “Lê Lê, đừng khóc, cha cháu lừa cháu thôi, cha cháu không phải không muốn cháu…”
“Thật sao ạ?” cô bé ngước đôi mắt đỏ lên trông rất đáng thương.
“Thật thật,” Tống Thanh Uyển nhìn mà đau lòng, “Không tin cháu hỏi cha xem.”
Cô bé nhỏ nước mắt đầm đìa nhìn anh: “Cha…”
“Thật.”
“Yên tâm, cha muốn con mà.” Lệ Quân Hàn cúi đầu nhìn điện thoại, không yên tâm dỗ dàng bé, “Sau này cha cam đoan đi vệ sinh cũng mang theo con đi, như vậy được chưa?”
Tống Thanh Uyển: “….”
Tiểu cô nương: “….”
Lệ Quân Hàn mở mắt ra, “Còn khóc sao?”
“….”
Lolita sau khi biết cha trêu mình thì bĩu môi, chân nhỏ đạp cha một cái rồi hừ lên, “Cha xấu.”
Nói xong cô bé liền chạy đi tìm cụ nội.
Tống Thanh Uyển nhìn tiểu cô nương chạy đến chỗ ông cụ rồi thì mới dời mắt.
Quay đầu nhìn Lệ Quân Hàn.
Sợ anh có ngăn cách gì với ông cụ, bà băn khoăn không biết có nên nói ra hay không nhưng bà sợ lần này không nói thì sau này sẽ không có cơ hội, cuối cùng vẫn nói: “Có chuyện cô không biết có nên nói cho con không, thật ra… Khi anh trai xảy ra tai nạn giao thông là cha nói cho cô biết, cũng là cha bảo cô về nuôi các con, nhưng ông lại không muốn cô nói cho các con biết….”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.