Hứa Từ Dạ nhìn thấy phản ứng quái lạ của con mèo này là biết ngay chắc là tiểu tổ tông kia tới!
Anh ta chưa kịp nghĩ gì cả, vội vàng lùi về sau mấy bước, dùng hết khả năng cách con mèo trắng kia thật xa!
Rất sợ lát nữa tiểu ma vươn kia mà vào thì lại hiểu lầm anh ta đã làm gì con mèo nữa.
Nhưng mà đúng lúc này, một bóng hình nhỏ bé màu trắng đột nhiên chạy vọt qua trước mặt anh ta.
Kèm theo đó là khuôn mặt trắng nõn và đuôi ngựa lắc lư của tiểu loli, cô bé nhấc đôi chân ngắn nhỏ, trực tiếp chạy đuổi theo con mèo.
Thấy mèo trắng muốn đi ra ngoài cửa, cô bé tỏ vẻ lo lắng: “Meo meo, em đừng chạy loạn! Bên ngoài rất nguy hiểm!”.
Hứa Từ Dạ thấy trong bụng lộp bộp một tiếng, hồn sắp bị dọa sợ bay đi mất: “Lê Lê, mau trở lại! Đừng đuổi theo!”.
Anh ta bước lên mấy bước, vừa định túm tóc của cô bé kéo về, nhưng anh ta đứng cách cửa quá xa, căn bản không kịp!
Một giây tiếp theo, chỉ thấy con mèo trắng kêu vài tiếng “meo meo meo meo” về phía cửa, sau đó hưng phấn xoay người về hướng khác…
Thả người nhảy!
Lại bị cô bé con dùng một tay bắt lấy giữa không trung.
Tiểu loli ngước đôi mắt to tròn lên, sau đó mới phát hiện bên ngoài thế mà lại có người.
Lại còn rất nhiều người.
Một đám vệ sĩ đen thùi lùi vây quanh một thiếu niên tóc đen.
Thiếu niên kia ngồi trên xe lăn, thân hình thon gầy cao ngất, mặt mũi tái nhợt tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773814/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.