Tiểu loli ngây ngẩn cả người, cô bé mím đôi môi đỏ bừng, đôi mắt to tròn óng ánh nhìn Bùi Tu Bạch: “…Đây là mèo của anh sao?”.
“Đúng vậy, đây là mèo của anh”. Mang nặng áp lực sau lưng, Hứa Từ Dạ kiên trì nói: “Bây giờ anh muốn lấy mèo lại, cháu phải trả mèo lại cho anh”.
Hứa Từ Dạ còn tưởng rằng cô bé con sẽ không muốn, hoặc là không tình nguyện. Dù sao cô bé thích con mèo này bao nhiêu, anh ta đều có thể nhìn thấy hết, nếu không thì khi con mèo vừa chạy cô bé sẽ không lập tức đuổi theo đâu.
Ai ngờ, tiểu loli thế mà ngoan vô cùng, cô bé mở đôi mắt to trong suốt ra, cẩn thận đặt con mèo vào trong lòng thiếu niên.
“Anh, em trả mèo lại cho anh”.
Âm thanh non nớt vừa ngọt vừa mềm, trong vắt như mùi sữa thơm trên người cô bé.
Thiếu niên từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ dùng đôi con ngươi đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô bé chằm chằm, trên mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Sợ cậu ta hiểu lầm, cô bé nhìn thẳng vào mắt cậu ta, còn nghiêm túc giải thích: “Lê Lê không trộm mèo của anh đâu, mèo do em nhặt được, nếu anh không tin, có thể hỏi Meo Meo, em thật sự không lừa anh”.
Cô bé vừa nói xong, con mèo trắng cũng đồng thời “meo meo” một tiếng đồng ý.
Đôi mắt tiểu loli sáng trong suốt: “Anh xem, Meo Meo cũng đồng ý với lời nói của em rồi, em thật sự không có lừa anh”.
Thiếu niên với khuôn mặt quỷ mị hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773815/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.