Ở trong nước, pháp lực của bé sẽ khôi phục càng mau, hơn nữa cũng không dễ dàng mệt rã rời. Cho nên, vì chờ ba trở về, Lục Lê ngâm mình trong bồn tắm hơn hai tiếng đồng hồ. Ngay từ đầu, người hầu sợ bé ngâm lâu làn da sẽ bị sưng phồng, cho nên không chịu để bé ở trong bồn tắm lâu, nhanh chóng ôm bé ra, lau mình sấy tóc trong mười phút, sau đó mặc vào váy ngủ. Tuy rằng Lục Lê không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc vào. Chờ người hầu cho rằng bé đã ngủ, tắt đèn đóng cửa rời khỏi, thì bé mở mắt bò dậy. Bởi vì chân ngắn, với không tới chốt cửa, Lục Lê chỉ có thể thi triển pháp thuật, vặn nước ngập bồn tắm, ngay sau đó bé biến thành một con cá nhỏ, hạnh phúc bơi qua bơi lại ở trong bồn tắm. Đặc biệt sung sướng. Trong đầu còn nghĩ sau giờ này ba còn chưa có trở về, vì tống cổ thời gian, Lục Lê bơi bơi bơi, bơi suốt hai tiếng. Cơ thể chậm rãi hấp thu linh khí trời đất, đồng thời khôi phục toàn bộ pháp lực cùng sức lực, bé nhàm chán không biết phun ra nhiều ít phao bong bóng. Dần dần, theo thời gian trôi đi, cơ thể bé bắt đầu nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng màu vàng lóa mắt. Vận may, cùng lời chúc phúc buông xuống. Trong sân, có người hầu kinh ngạc nói: “Sao lại thế này? Đám Cẩm lý trong hồ vừa rồi còn ốm yếu, như là sắp chết, tôi đang chuẩn bị vớt lên làm thịt, sao mà chớp mắt đã bơi nhảy tung tăng đầy sức sống rồ?” Dưới tàng cây kế bên, một người hầu ôm di động mừng như điên: “Má ơi, trúng rồi… Trúng thưởng rồi! Không ngờ lần này vận may lại tốt như vậy, đây là lần đầu tiên tôi trúng thưởng đó!” Pháp lực gần khôi phục được một phần ba, thính lực cũng trở nên nhanh nhạy, rất nhiều âm thanh liên tiếp chạy vào lỗ tai Lục Lê. Màu sắc cái đuôi nhỏ vung qua vung lại trong nước như là một lớp lụa đỏ hơi mỏng, ở trong nước xinh đẹp lại quyến rũ, miệng còn thường thường phun bong bóng chơi đùa. Đồng thời, nhẹ nhàng ném cái đuôi nhẹ nhàng trôi nổi ở trong bồn tắm… Ngay sau đó, bé đột nhiên dừng lại, mắt cá trừng to to. Là ba!!! Bé nghe được giọng của ba! Ngay tại tầng lầu này! Hơn nữa bên cạnh ba còn có người xấu! Ngay lập tức, không chơi đùa với nước nữa, cũng không phun bong bóng nữa, nhanh chóng biến trở về hình người, mặc váy ngủ cá chép chạy ra bên ngoài. ________________________________________ “Lục thiếu, quả thực đúng như ngài dự đoán, đêm nay thật là có người mượn cớ trà trộn vào trong bữa tiệc, trộm lén đến thư phòng, muốn ăn trộm tài liệu cơ mật của Lục thị!” Vệ sỹ quăng cổ hai người mới vừa bắt được ở thư phòng xuống dưới chân Lục Quân Hàn. Hai người kia giãy giụa, muốn từ trên mặt đất bò dậy, lại bỗng dưng bị vệ sỹ đứng phía sau hung hăng đá vào trên lưng, cưỡng ép bọn họ nằm bò trên mặt đất giống như một con chó. Tư thế đầy khuất nhục xấu hổ này làm hai người đàn ông gần hơn 50 thay đổi sắc mặt, từ xanh đến trắng, lại từ trắng đến đen, cuối cùng tức đến đỏ lên, nhưng không dám cãi lại. Lục Quân Hàn ngồi ở trên sô pha xa hoa, híp mắt cúi đầu châm điếu thuốc, không chút để ý hút một hơi, ngón tay gõ hai cái ở trên tay ghế sô pha, lúc này mới nâng mắt, biểu tình cười như không cười. Rõ ràng anh chưa nói gì, nhưng lại làm hai người kia âm thầm đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, cả người đều rùng mình run lẩy bẩy. Đến lúc này, nếu bọn họ còn chưa rõ ràng thì phí công ăn muối gần 50 năm nay, đây chính là cái bẫy nhầm vào bọn họ. Lục Quân Hàn là cố ý tổ chức tiệc tại nhà họ Lục, chính là vì lôi cổ phản đồ ra tới, tìm ra nội gián trong tập đoàn. Trước đó bọn họ còn cười nhạo Lục Quân Hàn không đầu óc, hiện tại… Bọn họ hối ruột đến xanh. Lục Quân Hàn không nói lời nào, trong phòng này không ai dám nói, toàn bộ thư phòng đều tràn ngập một hơi thở tĩnh mịch lạnh băng. Trên mặt đất, hai người kia đều sắp bị bầu không khí đầy áp lực đáng sợ này hù chết, động cũng không dám động một chút. Hơn nửa ngày, người đàn ông ngồi ở trên sô pha nhẹ nhàng phun ra một hơi khói thuốc, âm điệu không rõ ẩn ý, rốt cuộc mở miệng: “Giám đốc Trần, phó tổng giám đốc Lưu, thật đúng là khách quý ít viếng thăm.” Giám đốc Trần cùng phó tổng giám đốc Lưu đều đã từng chứng kiến thủ đoạn vô cùng tàn khốc hung dữ độc ác của Lục Quân Hàn, cứng người rùng mình một cái, biết chuyện đã thành kết cục đã định, giảo biện cũng vô dụng, chỉ có thể vội vàng không ngừng xin tha. “Chủ tịch Lục… Chủ tịch Lục… Chúng tôi đều biết sai rồi, ngài tha thứ chúng tôi lần này đây đi… Cầu ngài… Chúng… Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ! Nếu chúng tôi không làm như vậy, ông nội của ngài sẽ không bỏ qua chúng tôi! Chúng… Chúng tôi chỉ là con cờ mà thôi, nào dám thật sự trộm tư liệu cơ mật của ngài…” Góc của ad: Lê Lê: Ba gặp người xấu, Lê Lê tới cứu ba đây, ba chờ một lát, Lê Lê tới ngay!!! Lục Quân Hàn: … (o_O) Hết chương 23:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]