Người hầu thấy thế trong lòng lộp bộp một chút, đều bị dọa đổ mồ hôi lạnh khắp sau lưng.
Ngay lúc người hầu cho rằng anh sẽ tức giận, ném văng đứa trẻ không nghe lời này ra ngoài, thì Lục Quân Hàn lại rút tầm mắt về, phá lệ, trầm giọng lặp lại: “Nghe lời, đi lên phòng ngủ. Đợi lát nữa ta còn có việc phải làm, không thể dẫn nhóc theo.”
Cô bé loli cúi đầu, rầu rĩ không vui bĩu môi, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập không tình nguyện, giọng trẻ con mang theo là rầu rĩ: “Vậy được rồi, nhưng ba phải nhanh nhanh đi lên nha, Lê Lê muốn ngủ chung với ba.”
Lục Quân Hàn vội vã, không để ý nhiều tới lời nói của bé, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đầu cũng không nâng, có lệ “Ừ” một tiếng.
Thấy ba đáp ứng rồi, cô bé nháy mắt vui vẻ, sau đó thừa dịp ba không chú ý, chụt một cái thật to hôn ở trên mặt ba.
Người đàn ông ngơ ngẩn, trên mặt còn chưa có xuất hiện biểu cảm gì, cô bé loli còn có chút tự mình hiểu lấy, hôn xong sợ bị đánh chết, nhanh chân chạy lên lầu, tuy trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn không quên nói: “Ba nè, con vừa mới chia vận may của mình cho ba đó! Ba nhớ rõ nhanh nhanh trở về với con nha!”
Xúc cảm mềm mại ấm áp phảng phất lưu lại trên má, như vẫn còn quanh quẩn hương vị sữa ngọt liệm.
Đây là cái mà con bé gọi là vận may?
Người đàn ông đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng cô bé nhảy nhót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/158933/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.