Lúc này vệ sỹ lại đây hội báo: “Lục thiếu, đã kiểm tra tất cả văn kiện trong thư phòng, xác thật không có thiếu bất kỳ thứ gì.”
Giám đốc Trần vô cùng may mắn chính mình lúc ấy nhát gan, chỉ dám xem, căn bản không dám lấy.
Nghe vậy, vội nói: “Chủ tịch Lục, ngài cũng nghe được, chúng tôi là thật sự không dám trộm, chỉ là quân cờ đi ngang qua sân khấu, giả vờ…”
“Quân cờ đi ngang qua sân khấu?”
Lục Quân Hàn âm khí dày đặc cười một cái: “Tới thư phòng của ta mà nói là đi ngang qua sân khấu? Chỗ của ta là nơi vui chơi giải trí?”
Phó tổng giám đốc Lưu bị anh nói như vậy sợ tới mức hồn đều bay mất, biết lần này trốn không thoát, chỉ đành cúi đầu xin tha: “Lục thiếu, Lục thiếu, ngài buông tha cho chúng tôi lần này đi, chúng tôi thật sự biết sai rồi… Chúng tôi bảo đảm lần sau cũng không dám nữa…”
Đột nhiên, một thanh kiếm Nhật bị ném thật mạnh vào trước mặt bọn họ, lưỡi kiếm lạnh băng giá sáng chói nhìn qua rất sắc bén.
“Keng” một tiếng, tuy rơi trên tấm thảm lông phủ kín trên sàn nhà, nhưng vẫn phát ra âm thanh trầm đục, nhìn là biết chém sắt như chém bùn, vô cùng nguy hiểm.
Hai người nhìn kia thanh kiếm, đầy mặt kinh hoảng: “Lục thiếu… Đây, đây là…”
Lục Quân Hàn hơi hơi cong lưng, đôi mắt sâu đen thẫm đầy sắc bén cười như không cười nhìn chăm chú vào đôi mắt hoảng loạn của bọn họ, giọng điệu không có chút độ ấm: “Để tay lại, các nhóc có thể rời đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/158935/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.