Vệ sỹ: “???”
Chotto matte!
Giám đốc Tống, nguyên tắc của ngài đâu!!
“Thật sao?”
Đôi mắt cô bé đột nhiên sáng lên, gương mặt trắng nõn mũm mĩm đáng yêu cực kỳ, liều mạng bảo đảm: “Cô, con thật sự không lừa cô đâu, cái này thật sự thật sự ăn rất ngon!”
Tống Thanh Uyển thấy cô bé vui như vậy, khóe miệng cong lên, trong lòng mềm rối tinh rối mù: “Ừ, để cô thử xem.”
Bà nếm thử một chút lớp bơ trên bề mặt bánh kem, thực ngán, đặc sệt lại ngọt, một chút đều không thể ăn, nhưng cũng không gây trở ngại bà trợn mắt nói dối: “Ừm, thật đúng là ăn ngon.”
“Đúng không!”
Cô bé phi thường vui vẻ, cười đến híp đôi mắt, nói, “Con đã nói mà, con sẽ không lừa gạt cô đâu.”
Bà cảm thấy bánh kem là thứ không thể ăn, nhưng lại là thứ con bé nói ăn ngon nhất, một cô bé chân thành đơn thuần như vậy, ai có thể không thích kia chứ.
Tống Thanh Uyển nhìn cô bé vui vẻ, nhịn xuống không được, lại nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của bé.
Lục Lê còn muốn đút bà ăn tiếp, Tống Thanh Uyển đành phải nói dối, nói bữa tối ăn quá nhiều, hiện tại ăn không vô, quả nhiên con bé tin ngay.
Chính mình a ừm ăn hết, rõ ràng miệng nhỏ như vậy, lại ăn hết từng miếng bánh kem to như vậy, cuối cùng trên mặt dính đầy bơ như mèo đốm.
Tống Thanh Uyển cười lau miệng giúp bé, rất kiên nhẫn, không chút nào chán ghét.
Hai má Lục Lê nhét đầy bánh kem phình phình ra, bé mở to đôi mắt trong suốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/158925/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.