Vệ sỹ do dự một chút, vẫn là căng da đầu hội báo.
Quản gia trong lòng cũng đang kêu khổ.
Anh chỉ là thuận miệng bịa chuyện, đừng nói là miệng quạ đen nói trúng rồi nha?
Một cô bé đáng yêu như vậy nói không thấy là không thấy?
Lúc này mới bao lâu đâu.
“Các nhóc xác định đã tìm khắp mọi ngóc ngách?”
Quản gia vẫn chưa từ bỏ ý định, nhắc nhở: “Như là hốc cây, góc tường, thậm chí là ổ chó, mấy chỗ đó có thể giấu người đều tìm cẩn thận hết chưa?”
“Mấy nơi đó chúng tôi đều đã tìm.”
Loading...
Vệ sỹ lắc lắc đầu: “Nhưng cũng không có phát hiện có người ở đó, cũng không phát hiện dấu vết có trẻ con ở đó.”
Nhưng hành động của giám đốc Tống có chút kỳ lạ.
Trong lòng ngực giống như ôm cái gì, trực tiếp đi thẳng vào cửa, bởi vì tốc độ quá nhanh, trời lại quá tối, bọn họ nhìn không quá rõ ràng.
Chắc là thú cưng.
“Camera theo dõi ở cổng đã xem kỹ chưa?”
Lục Quân Hàn ngồi ở trên sô pha, giọng nghe không ra vui buồn.
“Đã xem kỹ.”
Vệ sỹ dừng một lát, nói tiếp: “Ngay từ đầu cô bé đứng ở trước cổng, sau đó quẹo vào góc cua, ngay góc khuất của camera theo dõi, sau đó bóng dáng cô bé chưa từng xuất hiện trong camera theo dõi khắp biệt thự. Hiển nhiên, sau khi cô bé đi cũng không có quay trở lại, chúng tôi đang ở tìm kiếm có khả năng còn cần một chút thời gian…”
Lục Quân Hàn môi mỏng bậm chặt, rốt cuộc khắc chế không được bực bội trong lòng, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/158923/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.