Đặc biệt là Tống Thanh Uyển đứng đằng trước còn làm mặt lạnh, người trưởng thành nhìn đến còn bị dọa huống chi là một đứa trẻ.
Tống Thanh Uyển thấy bé bị đánh thức, thầm mắng một câu đáng chết!
Mặt trợ lý và vệ sỹ cũng đều suy sụp: “Xong rồi xong rồi, tại sao bà cô nhỏ này lại cố tình tỉnh dậy ngay lúc này.”
Bọn họ chưa thấy qua đứa trẻ nào không bị giám đốc Tống dọa khóc, tưởng tượng đến đợi lát nữa phải nghĩ cách dỗ dành, đầu bọn họ đã phát đau.
Nhưng mà, ngoài dự đoán chính là, cô bé tỉnh lại nhìn đến bọn họ, không chỉ có không khóc, chỉ là ngạc nhiên một chút, sau đó chớp đôi mắt, tò mò lại mê mang hỏi:
“Cô chú là lạc đường sao?”
Bé có thể hiểu, rốt cuộc nhà của ba thật sự rất lớn nha.
Tống Thanh Uyển dừng lại, có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu bà nhìn thấy có đứa trẻ không sợ bà.
“Bé con, con không sợ ta?”
Tống Thanh Uyển cố tình xụ mặt, tưởng hù dọa bé.
Loading...
Giây tiếp theo, nhìn thẳng vào đôi mắt to sạch sẽ trong sáng cả bé, không biết vì sao, bà theo bản năng duỗi tay sờ sờ gương mặt mũm mĩm của cô bé.
Quả nhiên Làn da mượt mà như trong tưởng tượng của bà, còn mềm mại như thạch trái cây, giống như hơi dùng một chút lực sẽ bị bóp nát.
Sờ… Rất đã nha…
“Không sợ nha.”
Lục Lê nhăn mày nhỏ, nghiêng đầu hoang mang: “Rõ ràng cô rất đẹp, tại sao lại sợ?”
Tống Thanh Uyển hừ lạnh một tiếng: “Miệng còn nói rất ngọt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/158922/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.