Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Độc Độc đã tìm được phòng học có đề tên chuyên ngành của mình, trước khi vào cô rất vui vẻ.

Không biết bạn học duy nhất của mình đã đến hay chưa, nhưng sau khi vào phòng, nhìn thấy người ngồi bên trong nụ cười của cô lập tức đông cứng lại.

Sao lại là...Thẩm Canh Lễ???

Đi nhầm lớp à??

Cô chỉ vừa bước một chân vào lớp đã vội lui ra.

Đứng ở cửa quan sát rất lâu, cẩn thận xác nhận lại thông tin.

Bởi vì trường học cũng sợ sinh viên đi nhầm phòng, cho nên trước cửa phòng học đều có dán bảng tên chuyên ngành cùng với tên của các sinh viên trong lớp.

Cô thấy tên của mình.

Bên cạnh tên của Trần Độc Độc chính là...Thẩm Canh Lễ.
Chỉ có hai cái tên này, nhìn không có gì bất thường.

Thậm chí cô còn nghi ngờ mình đang ngủ mơ thấy ác mộng, thật sự không dám tin đây là sự thật.

Bạn học duy nhất của cô, là Thẩm Canh Lễ.

Thử nhéo mình một cái, đau, cô tỉnh táo lại, dụi mắt xác nhận thêm lần nữa.

Không sai, bạn học duy nhất của cô là Thẩm Canh Lễ.

Anh bị điên à, tự dưng lại học chuyên ngành này làm khỉ gì không biết.

Cô lựa chọn cả ngàn vạn lần, cảm thấy sinh viên nam học ngành này sẽ có tính tình rất ổn định chuyên nghiệp.

Kết quả là...lại gặp phải....người mà cô ghét nhất.

Trần Độc Độc cảm thấy thoái chí nản lòng, nhưng sắp đến giờ vào học nên chỉ có thể cắn răng đi vào.

Chỉ có hai người, lớp học vô cùng trống trải.

Thẩm Canh Lễ đang đọc sách, thấy cô vào cũng chẳng quan tâm ngó ngàng.
Trần Độc Độc tò mò, đi đến ngồi xuống cạnh Thẩm Canh Lễ, đặt túi vải xuống, nhìn người đang đọc sách bên cạnh, nhỏ giọng hỏi anh: "Thẩm Canh Lễ, cậu biết bạn học của cậu là tôi không?"

Thẩm Canh Lễ vẫn tiếp tục đọc sách không quan tâm đến cô: "Tôi không đui, đương nhiên là biết."

Trần Độc Độc cạn lời.

Chắc là ngày hôm qua anh đã biết rồi, dù sao cô cũng nói chuyên ngành của mình nhưng anh không nói...đoán chừng là đã biết rồi.

Trần Độc Độc ai oán nhỏ giọng bức xúc: "Sao lại phải làm bạn học với cậu ta vậy chứ, xui thật đấy."

Cô nói rất nhỏ, vừa đủ để Thẩm Canh Lễ nghe thấy.

Anh tức giận đóng sách lại, biểu cảm không vui nhìn cô: "Không vui thì đi đổi chuyên ngành khác đi."

Trần Độc Độc: "..."

Dữ thật đấy.

Trần Độc Độc cố ý ngồi xa anh một chút, Thẩm Canh Lễ ngồi ở chỗ trung tâm bên dưới bục giảng, cô lại đi tìm chỗ cuối lớp để ngồi.
Anh ngồi bàn đầu tiên.

Cô chạy xuống bàn cuối cùng.

Thẩm Canh Lễ: "..."

Chẳng bao lâu tiếng chuông vào lớp cũng reo, giáo viên hướng dẫn của hai người cũng đã đến.

Bây giờ đã vào lớp bắt đầu làm quen.

Vừa vào lớp đã thấy hai người ngồi cách xa nhau như vậy.

Giáo viên hỏi Trần Độc Độc: "Bạn học ở xa kia, em ngồi tuốt dưới đó làm gì vậy? Mau lên đây đi, lớp các em chỉ có mỗi hai sinh viên thôi, em ngồi cạnh bạn học này là được rồi."

Trần Độc Độc: "..."

Sau khi giáo viên dứt lời, Trần Độc Độc lẳng lặng ôm sách vở đến ngồi sau lưng Thẩm Canh Lễ.

Ngồi cùng người kia thì có là gì, hồi cấp ba hai người cũng đã từng ngồi cùng nhau, bây giờ lại ngồi cùng thì sẽ như hồi cấp ba ý.

Sau khi Trần Độc Độc ngồi xuống, giáo viên hướng dẫn giới thiệu với họ một vài thông tin, ngày mai bắt đầu học quân sự, sau khi học quân sự xong sẽ đi học bình thường, trong tuần này hai người có thể tự chọn các tiết bộ môn.

Môn chính đã được sắp xếp sẵn.

Bởi vì giáo viên của bọn họ đều là những nhân tài kỹ thuật cao, nên khi đi học hai người có thể thực hành trực tiếp trên vật thật.

Chuyên ngành này tuyển ít sinh viên là do các giáo viên đều rất bận rộn, chỉ có thể bớt chút thời gian lên lớp, lúc không đi dạy sẽ tranh thủ phục dựng di sản.

Chuyên ngành này có một cái lợi đó là, vừa tốt nghiệp đã tìm được việc, tỷ lệ ra trường có việc làm là 100%.

Nghe thấy vậy Trần Độc Độc khá hào hứng, dù sao cô cũng chọn ngành này vì vừa ra trường đã có việc làm.

Nhưng mà...Thẩm Canh Lễ cũng chọn ngành này...không phải anh cũng quan tâm chuyện này đó chứ.

Trời ơi, gia đình phá sản với anh mà nói cũng có đả kích lớn quá...vậy mà cũng phải chọn ngành ra trường 100% có việc làm...

Không đúng, nếu nói vậy, lẽ nào sau này cô còn phải làm đồng nghiệp của Thẩm Canh Lễ nữa ư?

Cô bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên đổi chuyên ngành hay không.

Nếu phải ở bên cạnh Thẩm Canh Lễ suốt thế này thật sự quá đau khổ, nhưng mà cô thật sự rất thích chuyên ngành này.

Giáo viên hướng dẫn giới thiệu sơ với hai người một chút xong đã đi rồi, để lại hai người ở cùng nhau.

Chiều nay không có việc gì, có thể đi dạo quanh trường, có hoạt động tuyển chọn người mới của các câu lạc bộ.

Thẩm Canh Lễ không đi, vẫn ngồi đó đọc sách.

Trần Độc Độc cũng không muốn đi, bây giờ cô cũng không biết làm gì thì ổn.

Vẫn chưa đến giờ hẹn đi ăn trưa với bạn cùng phòng.

Ngồi ở đây chỉ có thể ngắm ót của Thẩm Canh Lễ mà thôi.

Cô muốn đặt trà sữa uống.

Mở ứng dụng đặt đồ ăn lên, tìm quán trà sữa gần đây, khá nhiều.

Nhưng mà...phí ship tận 7 tệ.

Xém chút cô đã buột miệng chửi thề rồi.

Phí ship 7 tệ.

Vậy cũng thôi đi, lại còn một ly không thể đặt ship...ít nhất phải là hai ly.

Bình thường trà sữa cô mua chỉ có 20 tệ, bây giờ rẻ nhất cũng 25 tệ.

Suy nghĩ một hồi.

Cô xem thử quán khác, cơ bản là mấy tiệm này đều có mức giá ngang ngang nhau.

Vậy nên, giá và tiền ship cũng chẳng chênh nhau là bao, đều yêu cầu ít nhất hai ly mới ship.

Nếu không phải mua ly đắt hơn, ít nhất cũng phải 30 tệ....

Cô im lặng tắt điện thoại.

Nhưng cơn nghiện trà sữa lại tái phát.

Cô muốn uống trà sữa.

Tìm người gộp đơn là được rồi.

Cô nhắn tin vào nhóm chat của ký túc xá: [Ai mua trà sữa chung không? Chia đôi tiền ship.]

Nhưng cô không ngờ được rằng, thức uống ngon như trà sữa, mà cả ba người bạn cùng phòng đều lắc đầu từ chối.

Một người đã mua cà phê rồi.

Một người khác chỉ uống nước lọc, không uống thức uống.

Con một người nữa thì tạm thời không muốn uống.

Cô không tìm được người gộp đơn.

Chỉ có thể tắt điện thoại.

Nhưng cơn nghiện trà sữa ập đến, không có gì làm, chỉ muốn uống trà sữa.

Nếu bây giờ cô có thêm người bạn học nào khác thì cũng chẳng đến mức đau đầu như vậy.

Bạn học...

Cô nhìn người phía trước.

Thẩm Canh Lễ...cũng là một người.

Nhưng chắc anh sẽ không uống mấy thứ này đâu ha?

Cơ mà, bây giờ nhà anh phá sản rồi, anh cũng không còn là thiếu gia nữa, buộc phải làm quen với mấy thứ đồ bình dân như vậy, cần phải tập ăn những thứ mà tầng lớp bình dân hay ăn.

Đã mấy ngày rồi cô không uống trà sữa, bây giờ nhìn thấy thật sự rất muốn uống.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Canh Lễ, Trần Độc Độc đặc biệt lịch sự: "Bạn học, cậu có muốn gộp đơn cùng mua trà sữa không?"

Thẩm Canh Lễ nghe thấy cô hỏi, vẻ mặt khó tin nhìn về phía cô.

Trần Độc Độc thấy xấu hổ nên tiếp tục nói: "Tôi định đặt trà sữa nhưng phí ship 7 tệ đắt quá, đã vậy chỉ ship từ hai ly, nếu cậu cũng muốn uống chúng ta có thể gộp đơn, chia đôi tiền ship là được."

Nhìn bộ dạng lạnh lùng thờ ơ của Thẩm Canh Lễ, đoán chừng là không định gộp đơn.

Chắc cũng không thèm trả lời lại cô đâu.

Trần Độc Độc vừa định rụt tay về, kết quả lại nghe Thẩm Canh Lễ đáp: "Gộp."

Nghe thấy vậy đôi mắt Trần Độc Độc mở to, sáng lấp lánh.

Ánh mặt trời!

Anh vậy mà lại chịu gộp đơn.

Thẩm Canh Lễ: "Chọn giống loại cậu chọn."

Trần Độc Độc nghe xong nhanh chóng gật đầu, "Được, được. Tôi gọi cho cậu một ly ít đường nhiều đá."

Cơ mặt Thẩm Canh Lễ thả lỏng, không có từ chối.

"Hết bao nhiêu, tôi chuyển cho cậu."

Trần Độc Độc nghe thấy như vậy, cảm thấy nhân phẩm của anh cũng không tệ lắm, ít nhất còn chủ động nhắc đến chuyện tiền bạc, dù sao cô cũng ngại mở miệng đòi.

Trần Độc Độc đưa mã QR nhận tiền cho anh: "Cậu chuyển 23,5 tệ là được."

Thẩm Canh Lễ liếc sơ, lên tiếng nói: "Không được, tôi không chuyển được vì lần trước đã tố cáo cậu, bây giờ tôi bị hạn chế không chuyển khoản cho cậu được, sẽ hiện cảnh báo cậu lừa đảo."

Trần Độc Độc: "??? Tự dưng cậu tố cáo tôi làm gì?"

Thẩm Canh Lễ cười lạnh: "Một hộp mì 10 tệ cậu bán cho tôi 200 tệ, cậu không phải lừa đảo thì là gì?"

Trần Độc Độc: "......"

Đúng là anh phá sản thật rồi, rất nghèo, bắt đầu chi li tính toán rồi!

Trần Độc Độc tức giận mặc kệ anh.

Thẩm Canh Lễ lại nói: "Add Wechat đi, tôi chuyển tiền cho."

Vào ngày chia tay Trần Độc Độc cũng hủy kết bạn với anh luôn.

Bây giờ cô lại vì 23,5 tệ mà thêm bạn với anh lại.

Cô kết bạn.

Thẩm Canh Lễ gửi 23.5 tệ sang.

Trần Độc Độc nhận tiền.

Giây tiếp theo, Thẩm Canh Lễ gửi một tin nhắn sang.

Kết quả, Trần Độc Độc đã xóa kết bạn với anh rồi.

Bây giờ bạn không còn là bạn của đối phương, mời thêm bạn bè.

Thẩm Canh Lễ: "......"



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.