*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Độc Độc cảm thấy nhiệt độ xung quanh phải lạnh đi vài phần.
Thẩm Canh Lễ không nói gì, Trần Độc Độc cũng giữ im lặng, phòng học của hai người yên ắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Có điều, bình thường hai người ở cạnh nhau vẫn luôn trong trạng thái như vậy.
Nếu không cô cũng chẳng đến mức không chịu được sự bạo lực lạnh của anh đành phải chia tay.
Sau khi hai người hẹn hò cũng chẳng có gì khác lúc chưa hẹn hò, vẫn lạnh lùng nhạt nhẽo như vậy.
Chủ yếu là vì tính cách vặn vẹo của Thẩm Canh Lễ khi còn bé quá rõ ràng, dẫn đến việc sau khi hai người lên cấp ba gặp lại cô có chút không quen với sự lạnh lùng của anh. Chắc đây là 18 kiếp nạn ở Nam Đại quá.
Tínhcách của Thẩm Canh Lễ khi nhỏ quả thật rất vặn vẹo.
Do nỗi sợ bị anh ném bóng vào người lần trước còn chưa hết, cô cũng không dám trêu vào cậu chủ của mình, vẫn luôn trốn tránh Thẩm Canh Lễ, lần nào cũng canh lúc không có ai mới lén lút ra ngoài chơi.
Hôm nay, anh trai và mẹ Thẩm Canh Lễ cùng nhau về nhà.
Hai người họ ngồi ở ngoài ăn cơm nhưng không gọi anh ăn cùng.
Trần Độc Độc ở trong bếp xem quản gia làm việc.
Quản gia biết bố cô gà trống nuôi con nên cũng săn sóc cô hơn, sợ cô cứ ở mãi trong phòng sẽ buồn nên thường xuyên đưa cô xuống bếp, để cô ăn mấy món còn thừa.
Mỗi lần nấu cơm thức ăn còn thừa lại sẽ rất lãng phí, Trần Độc Độc không kén chọn, cô rất dễ nuôi vậy nên quản gia thấy cô cũng thuận mắt hơn nhiều. Trần Độc Độc ngồi trong bếp ăn cơm, nhìn người giúp việc đang bưng đồ ăn lên, mẹ con bà chủ đang cùng nhau ăn cơm.
Nhưng mà, rõ ràng Thẩm Canh Lễ có ở trong phòng.
Lại không được gọi xuống ăn cùng.
Quản gia cũng để ý thấy, bà ấy đi ra hỏi bà chủ, "Có cần gọi cậu chủ nhỏ xuống ăn cùng không ạ?"
Tâm trạng đang vui vẻ của bà ấy sau nghe thấy câu hỏi của quản gia lập tức thay đổi hẳn, "Không cần gọi nó, nhìn thấy nó là tôi hết muốn ăn. Nó muốn ăn cơm thì bà bưng lên cho nó, để nó ngồi trong phòng mà ăn."
Trần Độc Độc ngồi trong bếp nhìn trộm.
Quản gia nói vâng, vừa định bưng cơm lên lầu đã thấy Thẩm Canh Lễ đi xuống.
Thấy mẹ và anh trai ăn cơm mà không gọi mình, anh cũng chỉ cười khổ một tiếng: "Tại sao lại không gọi con?"
Anh chủ động đi đến, kéo ghế, muốn ngồi xuống ăn cơm. Thẩm phu nhân thấy vậy thì bất ngờ nổi giận, hất đổ thức ăn, bát canh còn đang nghi ngút khói cứ thế đổ vào người Thẩm Canh Lễ.
Anh bị bỏng làm da đỏ ửng một mảng.
Nhưng vẫn nhịn đau không rên nửa lời.
Trần Độc Độc ở bên trong nhìn thấy cũng bị dọa chết khϊếp, sợ bản thân hét lên nên phải tự bịt miệng.
Canh vẫn còn nghi ngút khói, rõ ràng là rất nóng.
Da của anh cũng đã phồng rộp lên.
Thẩm phu nhân kéo đứa con trai lớn đi, chán ghét nhìn Thẩm Canh Lễ nói: "Chẳng còn hứng đâu mà ăn nữa."
Hai mẹ con họ nhanh chóng rời đi, quản gia lo lắng lại gần muốn giúp anh xử lý vết thương, anh nói không cần rồi đẩy quản gia sang một bên đi lên lầu.
Trần Độc Độc nhìn cậu chủ nhỏ mang theo vết thương đi lên lầu.
Không phải bố nói với cô.
Anh là cậu chủ nhỏ được cả nhà thương yêu nhất...không phải à?
Nhưng tại sao, mẹ anh lại đối xử với anh như vậy.
Bộ dạng không giống thương yêu anh chút nào.
Quản gia dọn dẹp mọi thứ, phát hiện Trần Độc Độc đang trốn ở một góc thì đưa cao trị bỏng cho cô, "Độc Độc, con đưa cao trị bỏng này lên cho cậu chủ đi, đám người lớn bọn dì mà lên chỉ sợ là thằng bé sẽ không cho xem, con cũng là con nít nên chắc thằng bé sẽ hòa đồng với con hơn chút."
Trần Độc Độc nhận lấy cao trị bỏng quản gia đưa.
Cậu chủ nhỏ hung dữ lắm, cô chả muốn đi.
Nhưng mà dì quản gia bảo cô đi, cô không muốn làm dì quản gia buồn lòng.
Cô đi lên lầu định bụng đưa cao trị bỏng cho anh xong là chuồn đi ngay.
Kết quả, cô vừa định đưa đồ rồi bỏ chạy thì đã bị Thẩm Canh Lễ nhanh tay hơn túm vào trong.
Anh xô cô ngã nhào ra đất.
"Cậu nhìn thấy rồi?"
Trần Độc Độc sợ hãi lắc đầu.
"Không có."
"Nói láo."
Trên tay Trần Độc Độc còn đang cầm cao trị bỏng, cô không thấy sao lại cầm thứ này lên đây.
Trần Độc Độc nhìn tay anh, chỗ bị bỏng đỏ một mảng to.
Cô thấy thôi mà cũng bị dọa sợ, lên tiếng hỏi thăm anh: "Cậu chủ, cậu đau không?"
Thẩm Canh Lễ nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, ra lệnh: "Đưa tay đây."
Trần Độc Độc đưa tay ra, Thẩm Canh Lễ vừa cầm tay cô đã nhanh chóng cắn mạnh.
Có hơi dùng sức, dấu răng hằn rõ.
Trần Độc Độc bị đau khóc ré lên.
"Sao lại cắn tôi."
Cô gào khóc làm Thẩm Canh Lễ thấy phiền, anh lên tiếng cảnh cáo: "Cậu còn dám khóc thành tiếng thì tôi sẽ bảo bố tôi đuổi việc bố cậu, vậy thì bố cậu sẽ không có việc làm nữa."
Trần Độc Độc còn đang gào khóc, thế mà nghe thấy anh nói vậy cũng vội ngậm miệng.
Kiên cường không khóc nữa, nhưng đôi mắt trong veo kia vẫn không ngừng chảy nước mắt.
Trần Độc Độc không dám khóc lên thành tiếng, chỉ có thể rơi nước mắt trong im lặng đồng thời bả vai cũng run rẩy theo.
Dấu răng của Thẩm Canh Lễ cắn vào rất sâu, anh hỏi: "Đau không?"
Trần Độc Độc tủi thân gật đầu, vẫn còn chưa hết rơi nước mắt.
Đau.
"Tôi còn đau hơn cậu nhiều lần."
Trần Độc Độc chề môi giống như con vịt.
Thẩm Canh Lễ cắn xong thì chê bai hất tay cô ra, "Bẩn chết được, sao mà đen dữ vậy."
Trần Độc Độc lúc còn ở quê suốt ngày chạy quanh xóm nên đen là bình thường.
Nhưng cô thấy mình vẫn rất trắng, cơ mà đem đi so với Thẩm Canh Lễ thì.
Cô đúng là đen thật.
Là do Thẩm Canh Lễ quá trắng.
Thẩm Canh Lễ nhéo nhéo chỗ có dấu răng của mình vừa cắn, cảnh cáo cô: "Sau này mỗi ngày đều phải uống sữa bò, chăm cho tay trắng lên, không thì tôi cắn không thoải mái, biết chưa?"
Trần Độc Độc không dám nói tiếng nào, cô vẫn còn khóc, nhưng nghe thấy anh nói cũng chỉ có thể đồng ý, gật đầu nói biết rồi.
......
Tuy là Trần Độc Độc với Thẩm Canh Lễ không thể làm người yêu nữa, nhưng bây giờ vẫn là bạn học.
Cả hai không nói gì như vậy làm bầu không khí thật sự quái dị, Trần Độc Độc chủ động lên tiếng: "Đây là lần đầu cậu ở ký túc xá mà nhỉ, thấy ổn không?"
Thẩm Canh Lễ: "......"
Anh không trả lời.
Trần Độc Độc đoán chừng là anh không hài lòng, lần trước đi xe lửa vẻ mặt anh chán ghét rõ ràng thế còn gì.
"Phải rồi, cậu quen với phòng tắm công cộng ở trường chưa?"
Thẩm Canh Lễ nghe cô hỏi mình liên tục cũng có chút vui vẻ, anh hỏi: "Cậu đang quan tâm tôi à?"
Trần Độc Độc nhanh chóng lắc đầu, "Nào có, tôi không biết nói gì nên hỏi linh tinh thôi."
Thẩm Canh Lễ: "......"
Trần Độc Độc: "Ừ mà, cậu quen chưa ấy?"
Thẩm Canh Lễ căn bản không có ở ký túc xá, cũng có biết nhà tắm công cộng nhìn như thế nào đâu.
"Quen rồi."
Trần Độc Độc ngạc nhiên đến độ muốn rơi luôn cả cằm: "Năng lực thích nghi của cậu tốt thật, tôi còn tưởng nhà tắm công cộng phải tắm cùng nhiều người thế cậu sẽ không quen được chứ. Đúng là, người nghèo có cách sống của người nghèo."
Thẩm Canh Lễ: "......"
......
Trà sữa đã được giao đến, trường họ có thể giao hàng vào tận khuôn viên, khu dạy học của hai người nằm ở phía ngoài, khá dễ tìm, vào cái là thấy ngay.
Cô ký nhận trà sữa, cầm ly ít đường đưa cho Thẩm Canh Lễ.
Thẩm Canh Lễ liếc sơ, cầm lấy, bộ dạng vẫn lạnh lùng như vậy, thu dọn đồ đạc xong thì xoay người bỏ đi.
Thẩm Canh Lễ không cầm trà sữa đi.
Trần Độc Độc hút một ngụm trà sữa của mình.
Suy nghĩ anh không cần thì tí cô uống luôn là được.
Nhưng chỉ một lát sau, Thẩm Canh Lễ đã đi rồi lại vòng về.
Đi đến trước mặt Trần Độc Độc, cầm trà sữa của mình đi.
Thẩm Canh Lễ lấy trà sữa xong thì đi ngay.
Trần Độc Độc thấy mà lòng mừng khôn nguôi.
Cậu chủ Thẩm xài tiền như nước, cuối cùng đã biết tiết kiệm rồi.
Đúng là nghèo túng làm con người ta thay đổi.
Anh nghèo, tự nhiên cũng không phung phí nữa.
Lúc trước Thẩm Canh Lễ có tiền, quen thói tiêu xài phung phí.
Cô đã nói với anh rồi, hai người cũng chỉ làm chuyện đó vài lần thôi, cố lắm cũng không hết mười đầu ngón tay được, mua nhiều như vậy thật sự lãng phí.
......
Buổi học quân sự ngày hôm sau, Trần Độc Độc và Thẩm Canh Lễ được chia thành một lớp.
Dù sao cũng chỉ có hai người, tùy tiện nhét bừa vào một lớp.
Hai người đi đến lớp báo danh, Trần Độc Độc không cao lắm nên quân phục có hơi dài.
Ống quần hay ống tay áo đều dài.
Cô muốn xắn lên.
Nhưng Thẩm Canh Lễ đã nhanh tay hơn, kéo cánh tay cô sang, giúp cô xắn tay áo, sau đó lại dùng thun cố định.
Tiếp đến là ống quần, anh ngồi xổm xuống giúp cô xắn.
Trần Độc Độc thấy vậy nên khá ngại, tai cô đỏ ửng cả lên.
Thẩm Canh Lễ vỗ vỗ chân cô: "Nâng chân lên."
Trần Độc Độc nhấc chân lên, để anh cột thun cố định, vậy mới không bị tuột.
Thẩm Canh Lễ làm xong định đứng dậy, vừa hay mấy bạn cùng phòng ký túc xá của Trần Độc Độc đi ngang, nhìn thấy hành động của hai người, kinh ngạc hỏi: "Độc Độc, bạn trai cậu đấy à?"
Trần Độc Độc nhìn thấy là bạn cùng phòng, cô nhanh chóng giải thích: "Bạn cùng lớp thôi."
"Quan hệ của cậu với bạn cùng lớp tốt đến mức này luôn á?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]