*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là còn chưa nói chủ đề này, có nói đến sáng cũng chẳng thấy mệt.
"Tớ thì rồi ý. Vừa thi đại học xong là tớ rủ bạn trai đi thuê phòng khách sạn ở gần đó luôn."
"Ghê nha, còn bọn tớ thì làm trước lúc thi đại học luôn á, tại tò mò quá, muốn thử xem cảm giác đó thế nào."
Người bạn cùng phòng nhắc tới chủ để này nghe thấy thú vị, quyết hỏi đến cùng, "Sao hả, thế làm chuyện đó, có sướиɠ không?"
"Sướиɠ lắm. Nhưng mà không phải kiểu sướиɠ điên rồi trợn trắng mắt như tiểu thuyết hay miêu tả đâu, nhưng nói chung là sướиɠ."
"Tớ cũng sướиɠ, tại bạn trai tớ to."
Nói rồi mọi người đều không nhịn được cười ầm, Trần Độc Độc đắp chăn nằm nghe say sưa. Mọi người cứ liên tục nói, đến hồi lâu mới nhận ra Trần Độc Độc nãy giờ không nói chuyện, nhanh chóng lên tiếng nói: "Ai da, chúng ta cứ nói miết mà quên mất Độc Độc rồi, cậu ấy còn chưa có bạn trai, nghe chúng ta nói mấy chuyện này có khi nào sẽ cảm thấy chúng ta rất da^ʍ không."
Trần Độc Độc im lặng.
Cô không có bạn trai, chứ không phải chưa làʍ t̠ìиɦ bao giờ.
Nhưng cô thấy, chả thú vị chút nào.
Dù sao cô cũng chưa từng sung sướиɠ lêи đỉиɦ bao giờ, bởi vì Thẩm Canh Lễ không thích hầu hạ người khác, nên cô luôn phải hầu hạ anh, thứ đó của anh vừa to vừa dài, rất đáng sợ, bóng ma tâm lý của lần đầu quá lớn, làm những lần sau này cô cứ luôn thấy khó chịu, đương nhiên cũng không thấy sướиɠ nổi.
Cô và Thẩm Canh Lễ hẹn hò được hơn một năm, nhưng thật ra làʍ t̠ìиɦ cũng chẳng được mấy lần. Chủ yếu là do lần đầu cô bị dọa nên có hơi lãnh đạm.
Thẩm Canh Lễ không thích hầu hạ người khác, chuyện đó bèn giao cho cô, dẫn đến việc cô không thích, anh lại càng không, chẳng chút hào hứng.
Lần đầu của hai người, thật sự thô lỗ.
......
Nghỉ hè năm lớp 11 Thẩm Canh Lễ và Trần Độc Độc bắt đầu hẹn hò.
Hẹn hò không lâu đã gần đến ngày khai giảng.
Có một hôm cuối tuần, Trần Độc Độc đến nhà họ Thẩm tìm bố.
Chuyện cô và Thẩm Canh Lễ hẹn hò, mọi người đều không biết, chỉ nghĩ là cô là con gái tài xế như bình thường.
Cô lớn lên ở nhà họ Thẩm từ bé, đám người giúp việc đối xử với cô cũng rất tốt.
Lúc cô đến, mọi người đều nghĩ cô đang đi tìm bố.
Đến trễ, lại gặp trời mưa, bố vừa thấy cô đã vội vàng đi đón bố của Thẩm Canh Lễ. Cô vốn muốn chuồn nhưng lại bị Thẩm Canh Lễ gọi lên lầu.
Trần Độc Độc lên lầu, lo người giúp việc trong nhà thấy nên vội vàng đóng cửa lại.
Thẩm Canh Lễ vừa tắm xong, anh mặc một chiếc áo choàng tắm ngồi trên giường, áo choàng xộc xệch, lên tiếng gọi cô: "Lại đây."
Thấy cô vẫn mặc quần áo, anh lại chậm rãi ra lệnh: "Cởi đồ."
Nghe anh nói ra yêu cầu làm Trần Độc Độc ngại đến mức cả mặt và tai đều đỏ ửng.
Cô đỏ mặt hỏi anh: "Sao cậu lại bất ngờ có suy nghĩ này vậy, cậu chủ, có phải hôm nay cậu lén trốn trong phòng xem phim người lớn không."
Thẩm Canh Lễ: "......"
Thanh niên tuổi này, xem mấy thể loại phim như vậy cũng khá bình thường, dù sao cũng tò mò chứ, đôi khi cả phòng ký túc xá còn cùng nhau xem.
Nhưng cô không ngờ được rằng, kiểu con trai như Thẩm Canh Lễ cũng xem mấy phim như thế.
Cái này giống như, cà phê bỏ thêm rau thơm ý, khiến cô cảm thấy khó tin.
Nếu không cô không thể nghĩ ra được, sao anh đột nhiên có suy nghĩ làm chuyện đó.
Thẩm Canh Lễ không trả lời, nghe cô nói vậy thì tức giận bóp mặt cô.
"Không nghe lời ư?"
Tuy Trần Độc Độc sớm đã không còn là món đồ chơi mặc anh xoa mặc anh chơi nữa rồi, nhưng do thói quen xấu lúc còn nhỏ, cô vẫn vô thức nghe lời anh.
"Nghe chứ, bây giờ tôi cởi ngay đây."
Trần Độc Độc cởϊ qυầи áo.
Hôm nay cô mặc váy, cởi bỏ lớp vải ngoài trên người cũng chỉ còn lại mỗi áo ngực và qυầи ɭóŧ.
Cô có hơi xấu hổ, đưa tay che đi bầu ngực sau lớp áo ngực của mình.
Cùng với nơi riêng tư giữa hai chân.
Thẩm Canh Lễ nhìn cô, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ chẳng chút thay đổi.
Tiếp tục ra lệnh cho cô: "Cởi tiếp đi, cởϊ áσ ngực trước."
Trần Độc Độc nghe lời ngoan ngoãn cởϊ áσ ngực.
Cơ thể cô rất đầy đặn, hai bầu ngực vừa lớn vừa trắng.
Khoảnh khắc cô cởϊ áσ ngực, hai bầu ngực nhanh chóng bật ra, núʍ ѵú hồng hào vì hồi hộp mà dựng đứng.
Cơ thể trần trụi như vậy để Thẩm Canh Lễ nhìn ngắm, làm cô xấu hổ đến mức cả người đỏ ửng.
Ánh mắt Thẩm Canh Lễ đánh giá cô.
Nhắc cô hãy tiếp tục.
Anh còn muốn nhìn bên dưới.
Chỉ mới lộ ngực đã xấu hổ lắm rồi, lại còn muốn tiếp tục.
Trần Độc Độc không muốn làm tiếp, Thẩm Canh Lễ lại bóp nhẹ đùi cô.
Làn da trắng nõn hiện lên vệt đỏ.
Cô chỉ có thể nghe lời tiếp tục cởi.
Hai tay giữ lấy một góc qυầи ɭóŧ, kéo xuống, cởi bỏ qυầи ɭóŧ.
Qυầи ɭóŧ đã được cởi.
Bàn tay Thẩm Canh Lễ sờ vào bụng dưới của cô.
Lòng bàn tay vuốt ve, lên tiếng hỏi: "Cạo rồi?"
Trần Độc Độc lắc đầu, "Không, cơ địa của tôi không có mọc lông."
Cô là học sinh nội trú, mấy bạn nữ trong ký túc xá cũng thường lén bàn luận mấy chủ đề này, cô vẫn cứ nghĩ bản thân mình bình thường, cho đến khi phát hiện các bạn nữ khác đều có lông, cô mới nhận ra, bản thân mình không bình thường.
Những người không có lông ở chỗ đó khá ít, thường được gọi là Bạch Hổ.
Thẩm Canh Lễ không có hành động nào khác, lên tiếng hỏi cô: "Cậu muốn làm không?"
Trần Độc Độc nghe xong câu hỏi, đầu nhanh chóng nhảy số, quả nhiên đối phương muốn làm mấy chuyện này, hai người mới yêu đương bao lâu đâu đã đến nước này rồi, cô sợ hãi lắc đầu.
"Không muốn."
Thẩm Canh Lễ nghe cô nói không, lại bóp mặt cô.
Trần Độc Độc hết cách, cô sợ đau, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: "Làm, tôi từng xem phim rồi, để tôi thử."
Thẩm Canh Lễ nghe thấy cô nhắc tới phim đen, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn cô biết.
Cũng có lén xem.
Đúng là Trần Độc Độc có lén xem một chút, nhưng...nhưng mà người ta có làm mờ hình ảnh, cô cũng không được xem chi tiết.
Trần Độc Độc chỉ có thể liều chết xông lên.
Cởϊ áσ choàng tắm của Thẩm Canh Lễ ra.
Anh không cột chặt, cởi rất dễ dàng.
Trần Độc Độc nhìn thấy bên dưới trần trụi của anh.
Đoán chừng là anh đã tính trước, vậy nên không có mặc qυầи ɭóŧ.
Trần Độc Độc thấy thứ đó cương cứng giữa hai chân anh.
Anh có lông tơ, thứ nằm dưới đám lông giờ phút này đã dựng thẳng.
Rất to, rất dài, thật sự có chút đáng sợ.
Trần Độc Độc nhìn đến ngây người.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, không nhịn được lên tiếng nói: "Thì ra hình ảnh full hd không bị làm mờ nhìn như thế này."
Thẩm Canh Lễ: "......"
Ở phương diện này, kiến thức của cả hai đều ở trình độ sơ cấp như nhau cả, đừng nói đến dạo đầu gì đó, hai người cùng cho rằng cứ cắm trực tiếp vào là thoải mái rồi.
Vậy nên, Trần Độc Độc dựa theo một ít đoạn phim ngắn mình từng xem qua, đỡ lấy thứ kia của anh cắm vào bên trong mình.
Đúng là may mắn, mới lần đầu cắm vào mà cô đã tìm được chính xác nơi để cắm.
Có điều cô quá nhỏ, anh quá lớn.
Cứ như vậy mà cắm vào.
Cô dùng tư thế nữ trên, giờ phút này đau đến mức chảy cả nước mắt, bên dưới đều là người giúp việc, cô không dám thét lên vì sợ bị phát hiện, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng thật sự là quá đau, vừa đi vào đã không chịu được nữa.
Thẩm Canh Lễ cũng đau.
Trần Độc Độc không chịu được, bên dưới vừa khô vừa đau, còn hơn cả tra tấn nữa, cô tự mình rút ra.
Khóc lóc hỏi anh: "Cậu chủ, tôi không làm nữa, đau quá, tôi không ngờ lại đau đến vậy. Có thể không làm nữa không."
Thẩm Canh Lễ nhìn bộ dạng khóc lóc xin tha của cô, bàn tay lại tìm đến bầu ngực căng tròn.
Anh vừa xoa vừa nhéo, đầu v* bị anh trêu chọc cứng như viên đá.
Thẩm Canh Lễ cắn nhẹ đầu v* cô, hàm răng day day đầu v*, ra lệnh: "Trần Độc Độc, lần này có thể đến đây thôi, lần sau cậu phải học được, có biết chưa?"
Trần Độc Độc mếu máo gật đầu, hứa hẹn: "Tôi biết rồi, sau khi về nhà tôi quyết tâm coi phim sếch, tìm sách người lớn đọc thêm!"
Thẩm Canh Lễ: "......"
......
Do là lần đầu tiên không thoải mái, sinh ra bóng ma tâm lý trong lòng Trần Độc Độc.
Sau này mỗi đêm cô đều tham khảo sách truyện người lớn, mới biết lần đầu tiên của mình bất hợp lý thế nào.
Chẳng trách lại đau muốn chết đi sống lại, không có dạo đầu, không có vuốt ve an ủi, cứ vậy trực tiếp cắm vào.
Vậy nên, đàn ông không có ý thức phục vụ phụ nữ thì không xài được, loại người chỉ biết chờ người khác hầu hạ giống Thẩm Canh Lễ là ví dụ điển hình, chắc lúc đó cô yêu đến mất trí rồi mới chấp nhận được.
......
Sáng hôm sau, Trần Độc Độc đi ăn sáng với bạn cùng phòng, ăn sáng xong cô rất háo hức đi đến tòa nhà học chuyên ngành của mình.
Có chút tò mò, bạn học nam duy nhất trong lớp trông thế nào.
Con trai mà học chuyên ngành phục dựng di sản văn hóa thì chắc phải có khí chất nho nhã lắm.
Những cái khác khoan bàn đến, tính cách chắc hẳnlà rất tốt, cũng rất có kiên nhẫn, dù sao thì chuyên ngành này, mỗi ngày lên lớp đều phải dùng bàn chải nhỏ chà chà cọ cọ cả trăm lần, người bình thường căn bản là không kiên nhẫn được!
May quá, cuối cùng cô cũng có thể gặp được một chàng trai tính cách bình thường vào những năm đại học của mình rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]