Lý Yến mỉm cười, cố tình dùng giọng nói dịu dàng đến mức khiến mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên:
"Đại tỷ, sức khỏe của tỷ dạo này thế nào rồi?"
Không khí trong chính sảnh đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, đầy kinh ngạc. Mộc Yên trước giờ nổi danh vì thái độ gay gắt, thậm chí không tiếc lời làm khó Mộc Linh Dao, giờ lại đổi thành dịu dàng, quan tâm như một muội muội ngoan ngoãn thực sự.
Ngay cả Mộc Linh Dao cũng không giấu nổi vẻ sữNg sờ. Cô chớp mắt, đôi môi hơi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không thành lời, ánh mắt vẫn còn dè dặt và đầy cảnh giác.
"Ta..." Mộc Linh Dao lắp bắp, không biết nên trả lời ra sao thì lão phu nhân đã nghiêm giọng cắt ngang:
" Đại nha đầu, không nghe Yên Nhi hỏi sao?"
Giọng nói nghiêm nghị của lão phu nhân khiến Mộc Linh Dao giật mình. Cô vội cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
"Đa tạ muội quan tâm, ta vẫn ổn."
Dù đã trả lời, ánh mắt của Mộc Linh Dao vẫn không thể che giấu sự hoài nghi. Muội muội này thật sự thay đổi ư?
Lý Yến cười nhạt trong lòng. Rốt cuộc thì mình vẫn không thoát khỏi ánh mắt nghi ngờ. Nhưng cô biết, chỉ cần kiên nhẫn và diễn cho tròn vai, cô sẽ dần thay đổi ấn tượng mà Mộc Linh Dao cũng như mọi người dành cho mình.
"Tỷ ổn là tốt rồi." Lý Yến khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, rồi chậm rãi đưa tay nâng chén trà, che giấu cảm giác căng thẳng đang âm ỉ trong lòng.
Lý Yến khẽ sững người khi giọng nói máy móc quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu, mang theo một nhiệm vụ bất ngờ:
[Hệ thống]: "Thông báo nhiệm vụ ẩn: Tổ chức sinh thần cho nữ Chính Mộc Linh Dao. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phúc lợi đặc biệt. Sinh thần nữ chính là ba ngày sau."
Lý Yến vừa nghe thông báo từ hệ thống, suýt chút nữa làm đổ tách trà trong tay. Sinh thần của nữ chính? Ba ngày nữa? Làm thế nào mà mình biết được cô ấy thích gì để tổ chức đây?
Cô cố giữ nét mặt bình thản, nhưng trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch. Mộc Linh Dao là nữ chính, nếu muốn lấy lòng cô ấy thì mình không thể làm qua loa. Phải làm gì đó đủ ý nghĩa và đặc biệt để gây ấn tượng.
Lý Yến ngồi thẳng lưng, nở một nụ cười dịu dàng nhưng đầy quyết đoán:
“Phụ thân, con nghĩ rằng đại tỷ đã vất vả rất nhiều trong phủ. Sinh thần sắp tới của tỷ ấy chính là dịp để cả nhà cùng tụ họp, vừa để thể hiện tình cảm gia đình, vừa để chúc phúc cho tỷ ấy. Con thấy đây là điều rất nên làm.”
Mộc Thái nhíu mày, ánh mắt sắc bén dò xét cô:
“Yên Nhi, con thay đổi từ khi nào vậy? Trước kia chẳng phải con từng nói, con của thiếp thất không nên làm sinh thần lớn, như vậy là không có tôn ti hay sao?”
Lý Yến thầm nghiến răng. Nguyên chủ à, cô đúng là để lại cho tôi cái miệng độc quá mà! Nhưng bề ngoài, cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khẽ đáp:
“Phụ thân, con đã suy nghĩ lại rồi. Đại tỷ dù là con thứ nhưng cũng là người trong nhà, huống hồ tỷ ấy luôn sống hiếu thảo và hết lòng với gia đình. Làm muội muội, con thấy mình nên thay đổi thái độ và làm gì đó để gắn kết tình cảm giữa các thành viên trong phủ. Chỉ cần mọi người vui vẻ, có phải tốt hơn không ạ?”
Mộc Thái thoáng sửng sốt trước câu trả lời. Lời nói của cô không chỉ hợp tình hợp lý mà còn khiến ông cảm thấy khó phản bác. Tuy nhiên, ông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, ánh mắt nghi ngờ vẫn không rời khỏi cô.
“Con thật sự nghĩ như vậy?”
“Dạ, phụ thân,” Lý Yến gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Nếu phụ thân không đồng ý, con sẽ tự mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ thôi, không làm phiền đến đại gia đình.”
Lão phu nhân ngồi bên cạnh lắng nghe từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Ta thấy Yên Nhi nói đúng. Gia đình hòa thuận mới là điều quan trọng nhất. Sinh thần của đại nha đầu cũng nên được tổ chức, dù lớn hay nhỏ. Được rồi, Yên Nhi, con lo liệu đi, nếu thiếu gì cứ nói với bà tử trong phủ.”
Lời nói của lão phu nhân lập tức chặn đứng mọi nghi ngờ từ phía Mộc Thái. Ông đành gật đầu miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng vẫn âm thầm quan sát cô con gái lớn của mình.
“Vậy tùy con. Nhưng đừng làm quá phô trương.”
“Con hiểu, phụ thân.”
Lý Yến cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. Thành công một bước. Giờ chỉ cần thực hiện thật chu toàn để đạt nhiệm vụ.
...
Buổi chiều, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, Mộc Linh Dao tay cầm một chiếc ô giấy dầu, cùng nha hoàn Hồng Liên dạo quanh phủ. Khi bước đến hành lang chính, nàng bất giác dừng lại, ánh mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mặt.
Khắp nơi trong phủ, gia nô hối hả treo vải đỏ, kết từng chùm hoa đỗ quyên tươi thắm. Không khí rộn ràng như thể chuẩn bị cho một ngày lễ lớn.
“Phủ này có chuyện vui gì sao?” Mộc Linh Dao nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò.
Hồng Liên đứng bên cạnh cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Tiểu thư, nô tỳ cũng không nghe nói gì cả. Hay để nô tỳ hỏi thử?”
Mộc Linh Dao gật đầu. Hồng Liên nhanh chóng gọi một tên nô tài đang bận rộn treo vải đỏ lại. Người này cúi đầu chào, nét mặt có chút bối rối.
“Bẩm tiểu thư, đây là do Nhị tiểu thư sai bảo. Người nói muốn trang trí phủ để chuẩn bị cho sinh thần của tiểu thư.”
“Sinh thần... của ta?” Mộc Linh Dao tròn mắt, không tin vào tai mình.
Tên nô tài gật đầu xác nhận: “Dạ đúng vậy, Nhị tiểu thư bảo rằng phải làm mọi thứ thật chu toàn. Còn dặn chúng tôi phải treo hoa đỗ quyên vì đó là loài hoa mà tiểu thư yêu thích nhất.”
Mộc Linh Dao lặng người, trái tim khẽ run lên. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn bị bỏ quên trong gia đình. Ngay cả sinh thần của mình, nếu không nhắc tới, có lẽ cũng chẳng ai nhớ. Vậy mà bây giờ, người từng ghét bỏ nàng nhất lại đứng ra làm tất cả những điều này.
“Nhị muội... thật sự vì ta mà làm ư?” Nàng lẩm bẩm, ánh mắt không giấu nổi sự hoài nghi xen lẫn xúc động.
Tên nô tài đáp lời: “Đúng vậy, tiểu thư. Nhị tiểu thư còn đích thân ra ngoài chọn từng món đồ trang trí. Chúng tôi chưa từng thấy người chu đáo như vậy.”
Hồng Liên nhìn tiểu thư của mình, đôi mắt cũng hiện lên sự ngạc nhiên, giọng hơi châm chọc: “Tiểu thư, có lẽ Nhị tiểu thư lại định bày trò gì đó để hại người. "
Mộc Linh Dao nhìn Hồng Liên với ánh mắt kiên quyết, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Hồng Liên."
Hồng Liên hơi sững người trước thái độ của chủ nhân mình, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ theo sau Mộc Linh Dao khi nàng tiếp tục dạo quanh phủ, quan sát công việc chuẩn bị cho sinh thần của mình.
“Có thể đây là một khởi đầu mới” Mộc Linh Dao tự nhủ với chính mình, ánh mắt nhìn xa xăm vào không gian trước mặt, nơi các gia nô vẫn tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]