🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Yến thở dài, nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Mặc khi rời đi. Cô liền lẩm bẩm: “Hệ thống, kiểm tra giúp ta độ hảo cảm của Thẩm Mặc hiện tại.”

[Hệ thống]: “Ký chủ, độ hảo cảm của nhân vật phản diện Thẩm Mặc hiện tại là -9%. So với trước, đã giảm 1%.”

“Cái gì?” Lý Yến giật mình bật dậy, đau điếng vì vết thương sau lưng nhưng vẫn không quên phản ứng. “Ta đã làm gì sai mà độ hảo cảm lại giảm chứ? "

[Hệ thống]: “Có thể hành động hoặc lời nói nào đó của ký chủ đã làm nhân vật phản diện cảm thấy không vừa ý.”

Lý Yến cau mày, cảm thấy khó hiểu. “Từ lúc rời khỏi Thanh Vương phủ, ta đã gặp lại hắn đâu. Lẽ nào hắn giận vì ta không chịu ở lại? Hay là…”

Cô ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc. “Hệ thống, chẳng lẽ chỉ vì một lý do nhỏ nhặt mà hắn cũng bớt thiện cảm với ta sao? Hắn là Vương gia tàn bạo, không phải...là trẻ con dễ dỗi hờn!”

[Hệ thống]: “Nhân vật phản diện có tính cách phức tạp. Bất kỳ hành động nào của ký chủ cũng có thể tạo ra ảnh hưởng không lường trước được. Ký chủ cần chú ý hơn.”

Nghe xong, Lý Yến tức đến mức muốn lật cả giường. “Hắn là tên ác ma! Sao ta lại phải dỗ dành tâm trạng thất thường của hắn?"

[Hệ thống]: “Ký chủ cần nhớ, nhiệm vụ là thu thập đủ 100% độ hảo cảm. Những cảm xúc tiêu cực hay phản kháng không giúp ích cho cô.”

Lý Yến ngồi phịch xuống giường, bất lực nhìn lên trần nhà. “Hệ thống, vậy ngươi nói ta phải làm thế nào? Chạy đến Thanh Vương phủ xin lỗi hắn sao?”

[Hệ thống]: “Đó là một phương án khả thi.”

“Ta chỉ nói đùa thôi mà!” Lý Yến cười khổ. Ý nghĩ quay lại Thanh Vương phủ khiến cô lạnh sống lưng. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ, cô biết mình không có lựa chọn nào khác. “Hệ thống, ngươi nợ ta một lời xin lỗi. Chơi trò này chẳng khác nào ép ta đổi mạng với hắn!”

[Hệ thống]: “Chúc ký chủ may mắn.”



Lý Yến nằm vật ra giường, ánh mắt đầy bất lực. Cô biết, để sống sót trong cuốn tiểu thuyết này, cô không thể trốn tránh Thẩm Mặc mãi được. Nhưng lần sau gặp hắn, cô thề sẽ cẩn thận hơn, không để độ hảo cảm giảm thêm nữa!

...

Thanh Vương phủ, Thẩm Mặc ngả lưng trên trường kỷ, một tay gác lên trán, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ. Hàn Chiêu đứng trước mặt hắn, kính cẩn báo cáo:

“Vương gia, thuộc hạ nghe người Mộc gia ngăn cản tiểu thư Mộc Yên qua lại với ngài. Hơn nữa, cô ấy đã đồng ý với yêu cầu đó.” Hàn Chiêu cẩn trọng bẩm báo, ánh mắt kín đáo quan sát phản ứng của Thẩm Mặc.

Ánh mắt Thẩm Mặc thoáng lay động, trong khoảnh khắc lóe lên một Tia cảm xúc khó đoán. Hàn Chiêu, người luôn theo sát hắn, không khỏi cảm thấy áp lực. Tuy vẻ mặt Thẩm Mặc vẫn bình thản, nhưng khí lạnh âm thầm tỏa ra khiến người đối diện không rét mà run.

Thanh Vương, kẻ từng giết người không chớp mắt, vậy mà lúc này lại có vẻ... bị chọc giận? Nhưng sự tức giận ấy không bộc lộ rõ ràng mà âm ỉ như ngọn lửa bị kìm nén.

Thẩm Mặc khẽ nhếch môi, cười nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao:

“Đồng ý sao? Cô ta quả nhiên ngoan ngoãn như vậy. Gia đình nói một, cô ta không dám nói hai. Một người như thế mà cũng dám liều mạng cứu bổn vương? Thật đáng cười.”

Hàn Chiêu im lặng, không dám đáp lời, bởi hắn biết rõ, Thẩm Mặc không thực sự cảm thấy chuyện này buồn cười.

“Được rồi, lui ra đi. Tiếp tục để mắt đến cô ta. Nếu cô ta nghĩ chỉ cần nghe lời Mộc gia là có thể thoát khỏi bổn vương, thì e rằng cô ta đã quá ngây thơ.”

Hàn Chiêu cúi đầu, đáp: “Tuân lệnh.”

Khi bóng lưng thuộc hạ khuất xa, nụ cười trên môi Thẩm Mặc tắt ngấm, thay vào đó là ánh nhìn lạnh lẽo tựa hàn băng. Hắn khẽ thì thầm, giọng nói đầy ý vị sâu xa:



“Mộc Yên, ngươi thật biết cách thử thách sự kiên nhẫn của bổn vương.”

...

Lúc bước vào chính sảnh dùng bữa sáng, Lý Yến không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy một cô nương dung mạo như hoa như ngọc đang khẽ cúi đầu e thẹn, chậm rãi bước tới ngồi bên cạnh Liên di nương. Ánh sáng buổi sáng dịu nhẹ chiếu qua khung cửa, tôn lên vẻ đẹp thanh tú nhưng không kém phần dịu dàng của nàng.

Lý Yến chớp mắt vài lần, chắc chắn rằng mình chưa từng gặp qua người này trong bữa cơm trước. Nàng ấy có làn da trắng mịn, đôi mắt long lanh như biết nói, mỗi cử chỉ đều toát lên sự đoan trang hiếm có.

Người kia như cảm nhận được ánh nhìn của Lý Yến, liền khẽ quay sang gật đầu, đôi mắt to tròn thoáng hiện chút sợ sệt. Giọng nói mềm mại cất lên:

"Nhị muội."

Lý Yến ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì giọng nói máy móc quen thuộc vang lên trong đầu:

[Hệ thống]: "Thông báo đến ký chủ: Người trước mặt là nữ chính của Huyết Vương Ký Sự – Mộc Linh Dao."

Lý Yến khẽ nhíu mày. Chẳng trách ánh mắt cô ta lại sợ sệt như vậy. Trước kia, Mộc Yên trong nguyên tác vốn là người luôn gây khó dễ, cậy thân phận đích nữ để bắt nạt thứ nữ. Mộc Linh Dao hẳn đã chịu không ít thiệt thòi từ "nguyên chủ", nên nay mới có phản ứng dè dặt khi đối mặt với cô.

Lý Yến thầm cười nhạt trong lòng. Hóa ra đây chính là sức mạnh của hào quang nữ chính. Dung mạo hoàn mỹ, khí chất mong manh, lại thêm đôi mắt long lanh khiến người khác chỉ muốn che chở. Nếu đây là thế giới hiện đại, chắc chắn cô sẽ khuyên Mộc Linh Dao đi làm idol Hàn Quốc, đảm bảo sẽ nổi như cồn.

Nhưng tiếc thay, hiện giờ đây là thời đại cổ đại, và Mộc Linh Dao chính là thứ nữ không được coi trọng trong phủ Đại học sĩ.

Mà không, đã là nữ chính, chắc chắn vận may của cô ấy sẽ thay đổi. Ai mà biết được, sau này cô ấy từ thứ nữ mà trở thành hoàng hậu đâu chứ? Lý Yến khẽ lắc đầu, cố gắng kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ lan man.

Dù sao, nhiệm vụ của cô không phải giúp đỡ Mộc Linh Dao đạt đến đỉnh cao, mà là hoàn thành công lược Thẩm Mặc để về nhà. Nhưng trước mắt, cô vẫn cần cải thiện mối quan hệ với nữ chính để giảm thiểu rắc rối sau này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.