Lý Yến thở dài, nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Mặc khi rời đi. Cô liền lẩm bẩm: “Hệ thống, kiểm tra giúp ta độ hảo cảm của Thẩm Mặc hiện tại.”
[Hệ thống]: “Ký chủ, độ hảo cảm của nhân vật phản diện Thẩm Mặc hiện tại là -9%. So với trước, đã giảm 1%.”
“Cái gì?” Lý Yến giật mình bật dậy, đau điếng vì vết thương sau lưng nhưng vẫn không quên phản ứng. “Ta đã làm gì sai mà độ hảo cảm lại giảm chứ? "
[Hệ thống]: “Có thể hành động hoặc lời nói nào đó của ký chủ đã làm nhân vật phản diện cảm thấy không vừa ý.”
Lý Yến cau mày, cảm thấy khó hiểu. “Từ lúc rời khỏi Thanh Vương phủ, ta đã gặp lại hắn đâu. Lẽ nào hắn giận vì ta không chịu ở lại? Hay là…”
Cô ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc. “Hệ thống, chẳng lẽ chỉ vì một lý do nhỏ nhặt mà hắn cũng bớt thiện cảm với ta sao? Hắn là Vương gia tàn bạo, không phải...là trẻ con dễ dỗi hờn!”
[Hệ thống]: “Nhân vật phản diện có tính cách phức tạp. Bất kỳ hành động nào của ký chủ cũng có thể tạo ra ảnh hưởng không lường trước được. Ký chủ cần chú ý hơn.”
Nghe xong, Lý Yến tức đến mức muốn lật cả giường. “Hắn là tên ác ma! Sao ta lại phải dỗ dành tâm trạng thất thường của hắn?"
[Hệ thống]: “Ký chủ cần nhớ, nhiệm vụ là thu thập đủ 100% độ hảo cảm. Những cảm xúc tiêu cực hay phản kháng không giúp ích cho cô.”
Lý Yến ngồi phịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3746768/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.