Thẩm Mặc phất tay ra hiệu cho Hàn Chiêu bên ngoài. Ngay lập tức, một thị vệ bước vào, cúi đầu chờ lệnh. “Đưa tiểu thư Mộc Yên hồi phủ, không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào” hắn nói, giọng lạnh lùng nhưng không giấu được chút quan tâm.
Lý Yến cúi người cảm tạ, ánh mắt chạm thoáng qua vẻ mặt khó đoán của Thẩm Mặc trước khi quay lưng bước theo thị vệ ra ngoài. Trái tim cô vẫn chưa thể bình tĩnh, từng nhịp đập như muốn nhắc nhở cô rằng mình vừa trải qua tình huống nguy hiểm như thế nào. Dù vậy, Lý Yến không thể phủ nhận sự tồn tại của một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong tâm trí: vừa sợ hãi, vừa ám ảnh bởi ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Mặc.
Hệ thống vang lên trong đầu cô ngay khi vừa bước ra khỏi tẩm cung:
[Hệ thống]: “Ký chủ, người vừa thu được 2% độ hảo cảm của nhân vật phản diện Thẩm Mặc. Hiện tại, tổng độ hảo cảm đã đạt -8%. Xin chúc mừng!”
Nghe thông báo của hệ thống, Lý Yến khựng lại, khóe môi co giật không ngừng.
“Chúc mừng? -8% mà ngươi cũng gọi là chúc mừng được à?!” Cô cười nhạt, giọng nói tràn đầy bất lực.
[Hệ thống]: “Mọi tiến bộ, dù nhỏ nhất, đều là thành công đáng ghi nhận. Ký chủ nên tự hào!”
Lý Yến thở dài, chống trán. “Nếu đó là cách an ủi của ngươi, thì thực sự tệ đấy. Người bình thường chỉ cần cố gắng một chút là đạt hảo cảm dương, còn ta… đạt được -8% mà cũng phải mừng rỡ sao?”
Hệ thống im lặng vài giây như thể suy nghĩ, rồi trả lời:
[Hệ thống]: “Ký chủ, với đối tượng như Thẩm Mặc, không để độ hảo cảm giảm mạnh đã là một kỳ tích rồi. Ký chủ hãy tiếp tục nỗ lực, mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Lý Yến lắc đầu, nhìn lên bầu trời xanh ngoài cửa kiệu, thầm nghĩ: “Tốt hơn? Nếu cứ cái đà này, ta không chắc mình sống đủ lâu để thấy hảo cảm về số dương.”
...
Lý Yến vừa bước vào Mộc phủ đã thấy tổ mẫu và phụ thân đứng chờ ngoài sảnh, vẻ mặt đầy lo lắng. Tổ mẫu vội tiến tới, ôm chặt lấy cô vào lòng, giọng run run trách móc:
“Yên nhi, con cả đêm không về, có biết tổ mẫu lo lắng đến mức nào không? Nếu có chuyện gì xảy ra với con, làm sao tổ mẫu sống nổi!”
Lý Yến cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của tổ mẫu, nhưng vết thương sau lưng bị chạm nhẹ khiến cô đau nhói. Cô mím môi, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường để tổ mẫu không phát hiện.
“Cháu không sao đâu, tổ mẫu. Chỉ là được Vương gia mời ở lại Thanh Vương phủ làm khách thôi. "
Mộc Thái đứng cạnh đó, ánh mắt sắc bén quét qua người cô, rồi lạnh lùng hỏi: " Con đúng là không sợ chết, Thanh Vương phủ cũng dám ở lại. "
" Thanh Vương không giết con được, phụ thân yên tâm " Cô nói theo kiểu cứng miệng, cố chấp. Rõ ràng là cái mạng nhỏ xem chút không giữ được rồi.
Mộc Thái nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô như muốn xác minh từng lời nói. "Cin nghĩ ta sẽ tin sao? Người như Thẩm Mặc, dù mời hay ép, hắn cũng không phải loại người con nên tiếp xúc."
Tổ mẫu vội lên tiếng hòa giải, giọng điệu mang đầy lo lắng: "Thái nhi, đừng nói nặng lời với Yên nhi. Con bé đã chịu đủ khổ cực rồi, về được đây là tốt lắm rồi."
Mộc Thái hừ lạnh, ánh mắt vẫn không dịu lại, nhưng ông không tiếp tục truy vấn nữa. Lý Yến cảm thấy như vừa thoát khỏi lưỡi dao sắc bén.
Tổ mẫu kéo cô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve tay cô. “Yên nhi, tổ mẫu không quan tâm con đã trải qua chuyện gì. Chỉ cần con an toàn trở về là tốt rồi. Nhưng nhớ, Thanh Vương không phải là người tốt, đừng dính líu quá sâu với hắn.”
Lý Yến khẽ gật đầu, trong lúc suy nghĩ, ánh mắt cô lướt xuống bộ y phục sạch sẽ trên người mình và chợt nhận ra đây không phải là bộ đồ cô mặc khi rời đi. Ý nghĩ ai đó đã giúp cô thay y phục khiến cô thoáng kinh hãi.
Lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt lơ đãng của Lý Yến, không nhịn được gặng hỏi: "Đã nhớ kỹ chưa?"
Lý Yến giật mình, vội đáp: "Dạ, con nhớ rồi, tổ mẫu."
Cô mỉm cười, trấn an tổ mẫu bằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn sóng ngầm. Thật ra, cô cũng chẳng muốn dây dưa gì với Thẩm Mặc. Nhưng thực tế tàn nhẫn là nhiệm vụ lần này gắn chặt với hắn, nếu không hoàn thành, cô cũng chẳng thể quay về thế giới của mình.
[ Không dính líu Tới Thẩm Mặc? Đúng là một giấc mộng viển vông.]
Lý Yến hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén những cảm xúc phức tạp đang trào dâng. Nhìn gương mặt đầy lo lắng của tổ mẫu, cô quyết định sẽ không tiết lộ thêm bất cứ điều gì. Để tổ mẫu an tâm, cô chỉ có thể hứa suông, lời nói như thoảng qua gió.
...
Vì muốn giấu giếm chuyện vết thương sau lưng, Lý Yến quyết định tự mình tắm rửa. Thực ra, cô cũng chẳng thoải mái gì khi để người khác nhìn mình trong tình trạng ấy. Chỉ nghĩ đến việc bị bao nhiêu con mắt nhìn ngó mình trong lúc tắm đã khiến cô cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ mặt.
Cô lặng lẽ nhờ nha hoàn chuẩn bị một thùng nước ấm, sau đó đóng cửa phòng thật chặt. Nhìn hình bóng mình trong tấm gương đồng, Lý Yến khẽ nhíu mày. Sau lưng cô vẫn còn cảm giác đau nhức âm ỉ, lớp băng gạc bên dưới áo làm cô khó chịu nhưng không thể bỏ qua.
“Hệ thống, ta có thể tự xử lý vết thương này không?” Cô hỏi nhỏ, hy vọng có được sự hỗ trợ.
[Hệ thống]: “Ký chủ tự mình xử lý sẽ rủi ro cao, nhưng hệ thống có thể hướng dẫn cách thay băng cơ bản. Lưu ý, không để vết thương tiếp xúc với nước bẩn.”
Lý Yến thở dài, gật đầu chấp nhận. Cô cẩn thận tháo từng lớp băng gạc, cố gắng hết sức không làm động đến vết thương. Khi nhìn thấy vết xước dài cùng vài vết bầm tím, cô không khỏi nhíu mày. “Tên Thẩm Mặc kia, làm ơn đừng xuất hiện trong đời ta nữa!” Cô lẩm bẩm, vừa đau vừa bực.
Sau khi xử lý vết thương theo lời hệ thống, cô nhanh chóng rửa qua cơ thể rồi thay y phục sạch sẽ. Cảm giác mệt mỏi bao trùm khi cô nằm xuống giường, ánh mắt hướng lên trần nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]