Lạnh. Cô cảm nhận rõ từng đường sắc bén của lưỡi kiếm chạm vào da mình, cùng với một giọt máu nhỏ vừa rỉ ra nơi cổ. Nỗi sợ hãi bao trùm, nhưng cô không dám thốt lên một tiếng nào.
“Ngươi là ai?!” Người hộ vệ hạ giọng, nhưng ánh mắt đầy sát khí vẫn khóa chặt cô.
“Tôi… tôi là…” Lý Yến ấp úng, từng chữ thoát ra như bị bóp nghẹt trong cổ họng. Một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến thanh kiếm kia cắt đứt mạng sống của cô ngay lập tức.
Lý Yến run rẩy, hai tay chậm rãi đưa lên tháo chiếc mũ trùm đầu. Mái tóc đen mềm mại thoát ra, ánh sáng mờ nhạt từ đèn lồng trong phòng chiếu lên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn đầy sợ.
Không khí trong phòng như chững lại trong vài giây.
“Ồ?”
Giọng nói trầm thấp mang theo chút chế giễu vang lên từ góc phòng. Một bóng người ung dung ngồi tựa vào ghế, tay cầm chén rượu khẽ lắc nhẹ. Thẩm Mặc.
Hắn đứng lên, dáng người cao lớn và khí chất lạnh lùng khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa run sợ. Đôi mắt đen thẳm của hắn quét qua Lý Yến, lộ ra một tia hứng thú hiếm hoi.
“Mộc nhị tiểu thư” Thẩm Mặc nhàn nhạt cười, khóe môi hơi cong lên, như thể vừa tìm thấy một món đồ chơi mới.
Người hộ vệ vẫn giữ thanh kiếm ở cổ Lý Yến, quay sang chờ lệnh từ Thẩm Mặc.
“Thả nàng ra.”
Lời nói đơn giản nhưng đầy uy quyền. Người hộ vệ lập tức hạ kiếm, thả tay, khiến Lý Yến loạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3746764/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.