Những lời nói vừa mềm mại vừa sắc bén như một con dao hai lưỡi, không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn âm thầm nhắc nhở Thẩm Mặc về những rắc rối hắn có thể đối mặt nếu quyết định lấy mạng cô.
Thẩm Mặc nheo mắt, nét mặt lạnh lẽo như băng giá, nhưng trong ánh nhìn sâu thẳm ấy lại thoáng hiện một tia thích thú khó đoán.
“Ngươi năm lần bảy lượt dùng đại tỷ của mình làm lá chắn, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng bổn vương sẽ vì nàng mà bỏ qua cho ngươi sao?”
Giọng hắn không lớn, nhưng từng chữ như đọng lại trong không khí, mang theo sự uy nghiêm đầy áp lực. Thẩm Mặc bước chậm về phía trước, dáng vẻ ung dung nhưng lại tựa như một lưỡi dao sắc bén kề sát cổ, khiến Lý Yến không khỏi cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đang căng thẳng.
Cô khẽ nuốt khan, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thầm nhủ bản thân không được để lộ bất kỳ sơ hở nào. “Thần nữ không dám mạo phạm Vương gia” cô đáp, giọng điềm đạm nhưng không hề thiếu tự tin. “Nhưng cũng chưa chắc là cách làm của thần nữ không hiệu nghiệm mà. "
Một tia cười lạnh thoáng hiện trên khóe môi Thẩm Mặc. Hắn đứng thẳng người, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự sắc bén, nhưng dường như có chút suy tư thoáng qua.
“Ngươi to gan thật, dám đem bổn vương ra mà đoán định như vậy.”
[Hệ thống]: "Cảnh báo! Độ hảo cảm của nhân vật phản diện giảm xuống -25%. Ký chủ, hành động vừa rồi có thể đã khiến Thẩm Mặc thêm phần nghi kỵ. Xin thận trọng!"
Lý Yến trong lòng run lên một hồi. Cô thầm rủa bản thân vì phút chốc lỡ lời, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Thẩm Mặc đang nhìn cô, ánh mắt sắc như lưỡi dao, mang theo một áp lực vô hình khiến cô cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đều gào thét cầu cứu.
Cô khẽ cúi đầu, giọng nói hạ xuống, mang theo chút thành khẩn pha lẫn bất lực: “Thần nữ không có ý mạo phạm Vương gia. Chỉ là… chỉ là hoàn cảnh bức bách, thần nữ không còn cách nào khác ngoài việc liều lĩnh đánh cược một lần. Nếu lời nói của thần nữ khiến Vương gia bất mãn, xin người rộng lượng bỏ qua cho sự nông cạn của thần nữ.”
Thẩm Mặc không đáp ngay. Hắn nhìn cô chằm chằm như muốn bóc trần từng suy nghĩ sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô. Bàn tay đặt trên chuôi kiếm siết lại rồi thả lỏng, như đang cân nhắc điều gì đó.
[Hệ thống]: “Ký chủ, hãy tìm cách lấy lại hảo cảm của Thẩm Mặc. Nếu để độ hảo cảm giảm sâu hơn, nhiệm vụ có thể thất bại!”
Lý Yến thầm nhíu mày, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời mang theo sự chân thành pha chút lo lắng: “Thần nữ không trông thấy điều gì, cũng không muốn can dự vào chuyện của Vương gia. Nhưng thần nữ có một thỉnh cầu… Nếu Vương gia có thể giữ lại mạng nhỏ này, thần nữ nguyện dốc sức chuộc lỗi.”
Thẩm Mặc nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa như giễu cợt, nửa như hứng thú. “Thỉnh cầu? Một nữ nhân yếu ớt như ngươi có thể làm được gì để chuộc lỗi? Ngươi nghĩ bổn vương cần ngươi sao?”
[Hệ thống]: "Cảnh báo! Mức độ nguy hiểm tăng cao. Phát hiện kẻ hành thích tiếp cận nhân vật phản diện. Kích hoạt chế độ ký chủ bảo vệ nhân vật phản diện."
Trước khi Lý Yến kịp nhận thức rõ lời cảnh báo của hệ thống, cơ thể cô bỗng nhiên không còn nghe theo sự điều khiển của chính mình. Bàn chân cô bất ngờ lao về phía trước, nhanh đến mức chính cô cũng không kịp phản ứng.
“Vương gia, cẩn thận!”
Cô hét lên trong vô thức khi bóng đen vụt qua cửa sổ và lưỡi dao sắc bén nhắm thẳng vào Thẩm Mặc. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Lý Yến đã lao tới, dùng chính cơ thể mình để chắn đòn.
“Xoẹt!”
Cảm giác lạnh buốt lan ra từ bả vai cô, máu đỏ thẫm chảy xuống, nhưng lưỡi dao chỉ sượt qua. Lý Yến ngã xuống, cả người đau buốt, nhưng đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Thẩm Mặc đứng sững lại trong thoáng chốc, đôi mắt đen sâu như vực thẳm khóa chặt vào gương mặt tái nhợt của cô. Nhưng chỉ trong tích tắc, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, và kiếm trong tay vung lên như một tia chớp, chém thẳng vào tên thích khách.
Kẻ hành thích không phải hạng tầm thường. Hắn lùi lại một cách điêu luyện, xoay người tung một ám khí về phía Thẩm Mặc. Nhưng ánh mắt sắc bén cùng tốc độ nhanh như cắt của Thẩm Mặc đã vô hiệu hóa mọi đòn tấn công.
[Hệ thống]: "Ký chủ đã bảo vệ thành công nhân vật phản diện. Độ hảo cảm của Thẩm Mặc tạm thời ổn định tại -15%. Hãy tiếp tục duy trì sự sống."
“Ngươi…” Thẩm Mặc nhìn về phía Lý Yến, vẻ mặt khó hiểu xen lẫn chút phức tạp. Nhưng hắn không kịp nói gì thêm, vì tên thích khách lại tiếp tục lao đến, lần này nhắm thẳng vào cả hai người.
Lý Yến cắn răng, mặc cơn đau nhói trên vai, cố gắng đứng dậy lùi về phía sau để tránh cản trở Thẩm Mặc. Trong khi đó, Thẩm Mặc chiến đấu như một mãnh thú, từng chiêu kiếm sắc bén như muốn cướp mạng kẻ thù ngay tức khắc.
Chỉ sau vài chiêu, hắn đã khiến tên thích khách bị dồn vào chân tường. Máu văng tung tóe khi lưỡi kiếm của Thẩm Mặc cắm thẳng vào ngực kẻ địch.
Căn phòng trở lại sự yên tĩnh đáng sợ.
Lý Yến dựa vào tường, hơi thở gấp gáp. Bả vai cô đau rát, máu vẫn rỉ ra, nhưng cô không dám lên tiếng. Ánh mắt Thẩm Mặc quay lại nhìn cô, ánh nhìn đầy uy quyền nhưng pha chút khó đoán.
“Hừm, một nữ nhân yếu ớt như ngươi lại dám chắn đao cho bổn vương?” Hắn chậm rãi bước đến gần cô, ngón tay chạm nhẹ vào máu trên áo cô. “Ngươi làm vậy là vì bổn vương, hay vì tính mạng của chính ngươi?”
Lý Yến cắn chặt răng, cố giữ bình tĩnh. “Thần nữ chỉ nghĩ… mạng của thần nữ không quý giá bằng Vương gia.”
[Hệ thống]: "Độ hảo cảm của Thẩm Mặc tăng lên -10%. Tuy nhiên, ký chủ cần nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]