Lái xe trở về, HuyKhang đi từng bước chậm chạp lên nhà, vẻ mệt mỏi thấy rõ. Ngay lập tức cậu thấyMai Vân đang ngồi chờ trong nhà. Dừng bước lại, cậu nhìn cô.
Mai Vân vẫn còn cảmthấy có chút sợ sệt sau khi chứng kiến sự giận dữ của Huy Khang hôm trước, cô đứngdậy ngập ngừng nói khẽ:
- Huy Khang, anh đừngvội nổi giận, em tới đây chỉ để nói với anh là ba mẹ em muốn mời anh ăn tối.
Huy Khang nghĩchuyện này kiểu gì cũng tới, tránh né cũng chẳng được gì, cậu cũng không muốnto tiếng hay giận dữ, có lẽ cậu đang rất mệt.
- Tối nay sao?
Mai Vân gật đầu:
- Dạ.
- Mấy giờ vậy? -Huy Khang hỏi.
Mai Vân mừng nhữngkhông dám bộc phát quá, cô cười nói:
- Anh cứ làm xongcông việc của anh rồi tới, họ sẽ chờ mà!
Huy Khang gật đầubảo:
- Được rồi, anh sẽtới.
Lần này, Mai Vânkhông nén nổi sự vui mừng, cô cười tươi rồi nói:
- Huy Khang, thựcsự cám ơn anh. - Cô e dè nói tiếp: - Giờ...em sẽ về ngay.
Huy Khang lại gậtđầu một cái nhẹ. Mai Vân rời đi khỏi ngay lập tức dù trong lòng vẫn còn nhiềuluyến tiếc.
Bước vào phòng,Huy Khang đóng cánh cửa một cách nặng nhọc rồi dựa luôn người vào cửa, đầu ngảra sau, va nhẹ vào cánh cửa gỗ. Huy Khang, đang thực sự rất mệt...
Khoảng 7h30, HuyKhang khoác lên mình bộ đồ màu xám tro trang nhã và cũng rất cao quý, trông cậunhư vậy có vẻ ấm áp và dễ gần hơn nhiều. Mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213644/chuong-39.html