Bầu trời quang đãngchào đón nắng sớm, không gian mênh mông như mở rộng ra toàn vũ trụ. Thiên nhiênngập tràn một sức sống tươi mới, trẻ trung, một sức sống mãnh liệt của sinh giới.
Nhưng nó lại tráingược hoàn toàn với lòng người đang thổn thức. Nơi đây có những con người đangđầy ắp nỗi đau trong lòng. Ai đó chỉ dám nhìn người kia một cách kín đáo rồi lặnglẽ quay đi.
Hương cà phêthoang thoảng như muốn khuấy tan đi phần nào cảm giác im ắng, cô quạnh, buồnhiu hắt nơi đây. Minh Hân đứng yên ngoài ban công, tay vòng trước bụng, taynâng một ly cà phê nóng. Đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm. Không khí sáng sớm dịu mátyên bình là thế, vậy mà đâu đó trong lòng cô lại đang len lỏi một nỗi buồn sâuthẳm.
Nhìn xuống ly càphê đen đậm đặc, Minh Hân bất giác cười một cái thật nhẹ, nhưng lại thật nặng nề.Nâng ly lên thổi khẽ, cô bắt đầu uống ngụm đầu tiên.
Đắng.
Cảm giác này lần đầucô cảm nhận được. Nó còn đắng hơn cả lần đầu cô uống nó.
Là vị đắng của càphê không đường...
Hay...
Đắng của sự đời...
Một sự bất cần vàchút ngông nghênh, bướng bỉnh lại hiện lên rõ nét trên người cô gái ấy. Đó là bởisự lênh đênh của cuộc đời.
Sẽ đi về đâu...?
Đôi tay vô lực runrun, Minh Hân vội mang ly cà phê vào đặt trên bàn. Cô ra khỏi phòng. Mở cánh cửa,Minh Hân thấy Huy Khang đang đứng dựa vào tường, chẳng biết từ khi nào, chỉ biếtrằng cậu đang chờ đợi với tâm thế vô cùng bình tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213647/chuong-40.html