Vài ngày sốngtrong ngôi nhà mới, Minh Hân nhanh chóng tìm lại cảm giác thân quen hồi nhỏ. Mọithứ vẫn không có nhiều thay đổi. Tuy rằng cô cũng thường xuyên trở về đây nhưngcảm giác lúc này lại khác, nơi này bây giờ là nơi sống của cô.
Minh Hân nhẹ nhàng mở cửa, căn phòng của mẹcô vẫn trống trải và lạnh lẽo như vậy, hơi nồng của thuốc men không đặc, khôngkhiến người khác có cảm giác khó chịu.
Đôi mắt của mẹ vẫnnhắm nghiền vô thức, cơ thể vẫn không có một chút sức sống hay dấu hiệu hồisinh. Mùa xuân đến với những thay đổi và sức sống mãnh liệt của thiên nhiên đấttrời, nhưng ngay nơi này lại đang có một người phụ nữ bất hạnh, trong con ngườiđó chắc chắn vẫn có một niềm khao khát cháy bỏng của sự sống, khao khát ánhsáng của cuộc sống ngoài kia, chỉ là chưa được dịp để điều đó thành hiện thực.
Không trò chuyện vớimẹ như mọi lần, vì những câu chuyện thường ngày cô hay kể đột nhiên hôm nay côcó cảm giác nó thật nhàm chán. Đứng yên một chỗ cạnh giường nhìn mẹ, Minh Hânkhông rời mắt khỏi cơ thể nhợt nhạt thiếu sức sống kia. Lâu dần, cô bỗng nở mộtnụ cười, có chút nặng nề, nhưng lại như thả lỏng gì đó, tâm tư cô đang rối bờikhó tả, cả nụ cười đó cũng thật khó hình dung.
Mấy ngày trướcMinh Hân đã làm theo đúng kế hoạch để giúp ba của Nhân có việc làm trở lại.Nhưng chi nhánh công ty đó lại nằm trong Nam, nếu bác ấy đồng ý nhận việc, có lẽcả nhà ba người sẽ phải chuyển vào Nam.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213642/chuong-38.html