Lần trở lại này cánh đồng hoa anh túc đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là từng luống đất thẳng hàng đang chờ mùa gieo hạt mới.
An Nhiên kéo theo hành lý cồng kềnh vừa đi vừa chạy một mạch theo đường cũ về cổng thành Phượng, hoàn toàn không biết sau lưng luôn có người theo dõi từng hành động của cô. Cổng thành lúc này càng phòng vệ nghiêm ngặt hơn trước, lính canh cầm theo một tờ giấy vẽ hình một người đàn ông trung niên, mỗi một người vào thành đều bị đối chiếu gương mặt với tờ giấy. An Nhiên phải đợi khá lâu mới có thể thuận lợi vào được trong thành, khi đi ngang còn không quên nhìn vào hình vẽ trên đó, gương mặt người đàn ông để râu quai nón khá trừu tượng, có chút quen mắt.
Trên đường cái ít người di chuyển hơn trước, giống như cảnh tượng trước giờ giới nghiêm.
An Nhiên đè nén nghi ngờ trong lòng, đi nhanh dọc theo sông lớn để đến phủ Nguyên Soái. Bên ngoài bình thường chỉ có hai người lính gác cổng, hôm nay đặc biệt có hẳn một tiểu đội sáu người. An Nhiên không biết mặt họ, dù sao cũng chỉ mới đến đây hai lần nên cô lịch sự tiến lên hỏi thăm, nhờ một cậu lính gác trẻ tuổi vào thông báo xin gặp Đông Cung.
“Chị An, chị gái xinh đẹp về rồi.”
An Nhiên ngẩn ra, một lúc sau mới nhận ra thằng bé gầy tong teo lần trước gặp, bây giờ đã rắn rỏi hơn nhiều, hình như còn cao hơn trước một chút nữa.
Tiểu đội trưởng là một người lính trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608871/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.