An Nhiên vừa vào phòng cho khách ở phủ Nguyên Soái đã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm được tấm hình hai năm trước của ba An. Cô nhớ lúc đó là tháng mười một, ba An tham gia phong trào để râu một tháng để quyên góp ủng hộ bệnh nhân ung thư tuyến tiền liệt, khi đó mẹ An suốt ngày cằn nhằn vì râu của ba An cạ vào làm da mặt bà bị dị ứng. An Nhiên nghe xong ôm bụng cười, chọc ba mẹ An suốt ngày tình tứ dính nhau vậy sớm muộn gì cô cũng sẽ có em út thôi.
Bây giờ nhìn lại hình ảnh ba An râu ria xồm xoàm hơi giống với người đàn ông trong lệnh truy nã Đông Cung vừa vẽ khi nãy.
An Nhiên nhíu mày, cất điện thoại vào túi rồi bước ra ngoài gọi người.
“Bão Bão.”
Đây là biệt danh An Nhiên mới đặt cho Hoài Bão, hiện tại cậu trở thành “hướng dẫn viên riêng” của An Nhiên.
Có lẽ Đông Cung thấy cậu là trẻ nhỏ dễ dạy, không có định kiến cổ hủ như mấy bô lão trong nội các, lại có chút dây mơ rễ má với An Nhiên nên mới giao cậu nhiệm vụ hướng dẫn và bảo vệ cô.
Hoài Bão đứng như pho tượng bên ngoài cửa phòng, nghe thấy An Nhiên gọi thì lúng túng đến trả lời cũng lắp ba lắp bắp.
“Vâng, dạ… Chị An, An tiểu thư.”
An Nhiên buồn cười nói: “Cậu nhỏ hơn tôi nhiều lắm, gọi tôi là chị An không vấn đề chứ? Sau này tôi gọi tên cậu, cậu cứ kêu tôi là chị An nhé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608870/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.