Lầu thuyền của Đông Cung vừa lướt đi không bao lâu, có thêm một chiếc thuyền chiến lớn cũng chầm chậm theo sau.
An Nhiên kéo Hoài Bão chạy ra mũi tàu, vui đùa cùng mấy con chim hải âu đang kiếm ăn ở gần đó. Hoài Bão là cô nhi, chưa bao giờ ra được biển lớn. Lần đầu tiên được đi theo quý nhân trên con tàu lớn bậc này, Hoài Bão lấy làm hãnh diện không thôi, cậu còn đang mơ ước khi trở về thành Phượng cậu nhất định sẽ kể chuyện với người trong tiểu đội, rằng cậu đã được Đông Cung tin tưởng giao phó nhiệm vụ quan trọng, được du ngoạn trên tàu lớn và có thể ở gần ngài đến mức nào.
Sau khi chơi đùa một lúc, An Nhiên quay đầu nhìn thấy Hoài Bão vài phút trước còn vui đến quên trời đất, lúc này nét mặt cậu nhăn nhó, ỉu xìu như cọng bún co ro dựa sát vào thành tàu.
“Cậu bị say sóng à?”
Hoài Bão lắc đầu, cậu cũng không biết say sóng là gì, đây là lần đầu tiên cậu ra biển mà. Trong thôn làng nơi cậu ở trước kia chỉ có suối nhỏ, cái hồ lớn nhất trong thôn cũng chỉ đủ để người dân lấy nước sinh hoạt, làm gì có chuyện được ngồi thuyền hay tắm hồ đâu.
An Nhiên thấy Hoài Bão không nói chuyện, vẻ mặt khó chịu không thể giấu giếm được, lúc nhịn không được còn chồm ra khỏi lan can tàu nôn thốc nôn tháo xuống biển vài ba lượt. Đợi cậu nôn xong, An Nhiên bảo cậu ngồi tại chỗ chờ cô gọi thầy thuốc đến. Trong ba lô của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608869/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.