An Nhiên nhanh trí lấy tay che miệng lại.
Ô…
Bàn tay nhỏ ngăn cách đôi môi của hai người, đôi mắt nâu nhạt của An Nhiên khiếp đảm trợn tròn, mà ông hoàng Uy Hóa cũng đang bận mắt to trừng mắt nhỏ với cô.
Bỗng dưng cô có chút an tâm, đang hôn cũng có thể trừng mắt như vậy chắc không phải có ý làm thật.
“Ôi iết ỗi ồi, ưm ưm ưm.”
“Nói cái gì?” Chàng buông lỏng cổ tay đang ghìm chặt vai cô vào vách gỗ.
An Nhiên xoa đôi vai đau nhức, buông mi mắt nói: “Tôi biết lỗi rồi, sau này không như vậy nữa.” Ở trong lòng thì vô cùng phỉ nhổ người đàn ông trước mặt chỉ biết cậy mạnh ăn hiếp kẻ yếu là cô.
“Sau này đừng giở trò vặt dưới mắt ta nữa.”
“Ờ.”
Ông hoàng Uy Hóa có chút bất ngờ, không nghĩ cô còn có mặt này, ngoan ngoãn dễ dạy? Nghĩ xong còn tự cười chính mình, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô mà thay đổi tính tình nhanh như vậy thì chắc chàng phải viết ngược tên của mình.
Trời đã về chiều, ông hoàng để cô lại nhà gỗ, một mình đi thăm dò mấy cái bẫy trên núi. Ông trời cũng muốn giúp chàng, mấy cái bẫy kia có một cái bị sập xuống, bên trong có một con cheo đã chết.
Chàng vươn tay kéo con cheo ra, cắm lại tầm vông vào bẫy rồi dùng cành cây che lấp lại, sau đó đem con mồi ra biển xử lý.
An Nhiên ở lại nhà gỗ thu dọn quần áo đã khô vào ba lô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608857/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.