Sau khi thuốc giảm đau có tác dụng, An Nhiên cùng ông hoàng Uy Hóa trở lại nhà gỗ. Cũng may tuy lưng chàng bầm tím đáng sợ nhưng không bị vết cắt nào quá sâu, chỉ có chỗ vai trái mới va đập vào thân cây bị rách da chảy máu nhưng không đến nổi không cầm máu được.
An Nhiên vào nhà thì thấy bếp lửa còn ít tro tàn, bèn nháy mắt đề nghị: “Hay là nung cây dao nhỏ kia cho nóng rồi hàn vết thương của anh lại, để tránh bị nhiễm trùng.” Vừa nói vừa lấy trái cây trong ba lô ra đặt trên “cái kệ” duy nhất trong nhà.
Ông hoàng trẻ lườm cô: “Cô đang tra tấn tù binh ấy hả?”
“Không phải người ở đây đều làm như vậy ư?” Lúc trước cô xem phim truyền hình cổ đại đều là như vậy.
“Cô không phải người ở đây à? Dù là người Cao Ly cũng đâu đến nổi không biết cách trị thương. Phi tử của Ngài Ngự cũng có người đến từ Cao Ly, xem ra cô ta biết nhiều thứ hơn cô, tài nấu ăn cũng rất tốt.” Ông hoàng trẻ từ từ ngồi xuống giường, ánh mắt đen tĩnh mịch như đang xuyên thấu suy nghĩ của cô.
Tim An Nhiên đập thình thịch, sợ là lời nói dối đã sớm bị vạch trần, hai ngày qua không thấy ông hoàng Uy Hóa nói gì, nên nghĩ chàng không quan tâm chuyện cô xưng danh là thương nhân Cao Ly nữa.
Lúc không biết phải trả lời thế nào thì giả bộ không nghe vậy.
An Nhiên vờ bình tĩnh nhặt lấy hai túi da trên kệ, “Anh nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608858/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.