Tiếng điện thoại rung lên, Duy Thiên đành ra ngoài nghe, anh không muốn làm mất không khí trang trọng của buổi lễ.
"Nam Joon! Gửi hộ lời em tới họ nha... em thành thật chia buồn. Bây giờ em đang ở Mĩ, không thể về được. Em xin lỗi!" Ngọc Sương mới hôm qua bay qua Mĩ, không nói với ai lời nào. Nếu không phải có người báo cho cô biết, cô cũng chẳng thể gọi điện về.
"Em tới Mĩ làm gì?" Duy Thiên nghe bỗng nhiên trong đầu lóe lên gì đó. Anh hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt bối rối của người bên kia: "Em có chút việc. Thôi nha!" Ngọc Sương thẳng thừng ngắt máy, tay cầm điện thoại run run, cả người cảm giác lạnh buốt, nhớ lại giọng điệu lạnh thấu xương của Nam Joon lúc nãy, cô lại càng thấy lạnh hơn. Ngọc Sương tới đây để kiểm chứng rõ ràng tại sao năm đó Bảo My lại không chết, cô đang ở thác Niagara – Mĩ. Đây là khu du lịch nổi tiếng ở Mĩ, hàng năm có rất nhiều du khách tới đây, nếu Bảo My rơi từ trên cầu xuống mà được du khách cứu thì chắc chắn phải lên báo, nhưng không có gì cả. Vậy tại sao cô ta lại không chết? Hay có khi nào nhầm người không? Nếu nhầm người thì thôi đi, lỡ như cô ta sống sót qua vụ này thì sẽ có rất nhiều hệ lụy về sau...
"Có chuyện gì vậy?" Duy Thiên vừa định bước vào thì thấy Khả Ngân hối hả chạy ra. "My My mất tích rồi! Cả Tuấn Đạt cũng không thấy đâu." Khả Ngân thở gấp nói, cô mới rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-cua-dinh-menh/2786967/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.