Sáng hôm sau Diệp Sở Noãn dần tỉnh lại, cô nhíu mày xoa trán, nhức đầu quá.
Lãnh Nguỵ Thần ở bên cạnh gấp máy tính: “Dậy rồi sao?”
“Em ngủ quên sao?”
“Ừm, đói chưa?”
Cô lắc đầu: “Có tin gì về mẹ chưa anh?”
“Có rồi”
Cô vui mừng: “Thật sao? Vậy ta mau đi thôi!”
“Ăn sáng trước rồi anh đưa em đến gặp mẹ, nhé?”
Cô nghi hoặc nhìn anh: “Anh đưa mẹ về rồi sao?”
“Ừ, về rồi”
Cô không giấu nổi vui mừng: “May quá! Mẹ có sao không anh? Em có thể tới gặp mẹ được không?”
Lãnh Nguỵ Thần trầm mặc sau đó nói: “Nghe lời, ăn sáng trước rồi anh đưa em đi”
Cô đành nghe theo, vệ sinh cá nhân sau đó theo anh xuống nhà ăn sáng, cô ăn được khá nhiều. Uống xong cốc sữa anh đưa cô mới nhìn anh: “Đi được chưa anh?”
Lãnh Nguỵ Thần gật đầu dắt tay cô ra khỏi nhà.
Triệu Dương trầm mặc lái xe, Tư Nguyệt thường ngày hay nói chuyện giờ lại tĩnh lặng nhìn ra ngoài cửa xe. Cô cảm thấy có gì đó kì lạ nhưng không hỏi nhiều.
“Họ cãi nhau sao anh?”
Lãnh Nguỵ Thần lạnh lùng nhìn cả hai sau đó gật đầu: “Ừ, đánh nhau”
Triệu Dương: “…”
Tư Nguyệt: “…”
Cô sợ làm không khó căng thẳng thêm nên không mở lời nữa, chỉ nắm chặt bàn tay anh, cô rất muốn gặp mẹ, mong là mẹ không bị thương gì.
“Đúng rồi! Còn Diệp Kình! Ông ta sao rồi?”
“Ông ra chết rồi, chết cháy”
Cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/1933437/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.