Diệp Sở Noãn khó khăn mở mắt ra, phía trước mắt cô là một mảng trắng xoá của trần nhà, nhìn mà đau mắt, bên mũi còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Lãnh Nguỵ Thần thấy cô tỉnh lại liền đi tới ngồi xuống mép giường bệnh: “Em sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?”
Cô nhìn anh một lát nước mắt lại chảy ra: “Nguỵ Thần…”
Anh ôm lấy cô: “Ngoan! Không sao! Còn có anh”
Diệp Sở Noãn vòng tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào vòm ngực cứng rắn của anh.
Lãnh Nguỵ Thần hiển nhiên rất đau lòng anh nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô, chốc chốc lại đặt một nụ hôn lên tóc cô, giá như mọi sự đau thương này anh có thể gánh thay em thì tốt biết mấy.
Ánh chiều tà len lỏi vào trong phòng qua cửa sổ ánh lên đỏ rực như lửa đốt, khiến cho trai tim cũng trở nên nóng bỏng, thiêu đốt mọi tế bào, khó chịu bứt rứt dần ăn mòn.
Tang lễ của Tô Tưởng Ý được tổ chức hết sức đơn giản, nhưng vì là phu nhân Diệp thị mang danh nhân hậu lại tốt tính nên rất nhiều người tới chia buồn và tiếc thương.
Có vài người thì thầm to nhỏ: “Diệp Kình nhìn bề ngoài như vậy ai ngờ lại là người tồi tệ đến thế…ngay cả vợ mà cũng…”
Người bên cạnh vội ngăn cản: “Có gì lát nữa hãy nói! Đây không phải là nơi để buôn chuyện!”
Dần dần tiếng bàn tám cũng biến mất.
Diệp Sở Noãn ngồi rạp xuống đất đờ đẫn nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/1933435/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.