“Em còn mệt cứ nằm viện thêm vài ngày, vì sao lại muốnvề nhà sớm như vậy?”-Hoàng Phong bế cô từ ô tô ngồi xuống xe lăn dẫn vào nhà, tuy ngoài mặt không vui nhưng cả anh cũng không hứng thú với mùithuốc sát trùng nồng nặc trong bệnh viện, trước khi trở về anh đã căndặn A Cầu chuẩn bị lại phòng họ đón vợ trở về.
Đông Nghi buồnchán đáp: “Em nằm viện cả tuần nay rồi, ngày nào anh cũng chạy đến đóngủ cùng em, anh không phiền em cũng thấy phiền.”
“Ha, có cô vợnào như em hay không? Chồng tốt như vậy còn không muốn, em thật chẳng có mắt nhìn chồng.”-anh cúi người xuống gần khuôn mặt cô trêu chọc, ánhmắt điểm lên tia sáng với ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu: “Hay là em lolắng cho anh nên mới muốn ra viện sớm hơn?”
Đông Nghi đưa tay đẩy nhẹ má anh để tầm nhìn của Hoàng Phong không còn chú mục vào mình nữa:“Ở bệnh viện anh ngắm chưa đủ hay sao?”
“Chưa đủ.”
“Chàocậu chủ, cô chủ đã trở về!”-thím Trần ra trước cửa đón hai vợ chồng trởvề, được sự căn dặn của Hoàng Phong, bà đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết và thuận tiện cho sinh hoạt của cô những ngày dưỡng bệnh sắp tới.
Đông Nghi mỉm cười chào lại thím Trần, ánh mắt lướt nhìn một lượt xung quanh phòng, vẫn không thấy bóng dáng K đâu cả. Từ lúc ở bệnh viện cô cũng đã không thấy K cho tới tận bây giờ, chẳng lẽ cô ấy cảm thấy có lỗi trongviệc cô bị thương nên mới tránh mặt mình sao?
Hoàng Phong nhìnmột cái đã đọc thấu được tâm tư vợ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-va-quyen-luc-h/1247381/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.