“Hắn ta là kẻ nào chứ?”-Tom không vì thái độ không vuicủa K mà nhịn xuống như mọi lần, có người đàn ông nào nhìn thấy ngườimình yêu thân thiết trong vòng tay một gã khác có thể bình tĩnh đượcchứ?
“Tên của tôi là Diệp Vũ.”
“Diệp cái quái... khoanđã...”-đôi mắt chợt sắc lên khi nhớ ra điều gì đó, K cũng mang họ Diệp,nhìn kỹ K và tên Diệp Vũ này cũng có vài nét tương đồng trên khuôn mặt,nhất là ánh mắt.
Trông thấy sắc mặt dần tối sầm khó coi của Tom,Diệp Vũ mỉm cười buông tay khỏi eo K, lên tiếng: “Chào hỏi nãy giờ đủrồi, anh đi thăm bệnh một chút.”
Thăm bệnh?
Hàng chân mày K thoáng chau lại sau lời nói của Diệp Vũ, người anh ấy đang nhắc tới không lẽ là Đông Nghi...
“K à... người đó là anh trai của em à?”-giọng Tom nhỏ nhẹ thốt, trái ngược hoàn toàn với giọng nói quát to vừa rồi.
“Tom.”
“Tôi đang nghe đây!”
“Tôi không phải người tốt đâu, cho nên anh không cần đối xử quá tốt với tôi nữa. Không cần thiết.”
Đôi mắt lạnh lùng nhìn Tom như nhìn một kẻ xa lạ, K đưa cánh tay ra tạo một khoảng cách với Tom, sau đó xoay người bỏ đi: “Đừng đi theo tôi nữa!”
Tổn thương, lồng ngực trái Tom chợt nhói lên âm ĩ, hóa ra dùng ánh mắt cũng có thể khiến người khác tổn thương là như vậy, vì sao anh lại yêu phảimột người lạnh lùng như thế kia chứ?
Bước chân dừng lại nơi cánhcửa phòng chăm sóc đặc biệt, Diệp Vũ không vội mở cửa ra, lười biếng tựa lưng lên bức tường lạnh lẽo suy tư hơn nửa ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-va-quyen-luc-h/1247380/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.