Cô trừng mắt liếc các bản mặt đáng ghét của anh, tay vội rút về rời khỏi bộ phận nhạy cảm nam tính kia: "Anh cân nhắc nặng nhẹ một chút đi, em bây giờ làm sao có thể...anh lại đi nghĩ ra được chuyện ấy."
Hoàng Phong khuôn mặt ảm đạm, biết rằng cô đang bị thương nên cũng không kỳ kèo như những lần trước đây, nhưng là bản thân đang cực kỳ khó chịu, đặc biệt là chỗ phía dưới, anh ủy khuất thốt: "Được rồi, em nghĩ ngơi đi, là anh sai rồi..."
Cô nhìn anh, bắt gặp bộ dạng ức chế cố đè nén, biểu cảm không vui nhưng cố gượng không sao trong lòng cảm giác có chút tội nghiệp, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu như cô không bị thương giờ này đã bị anh đè xuống giường "làm thịt" từ lâu rồi.
"Anh không sao thật chứ?"
"Sẽ không chết được đâu, nhưng mà quả thật rất khó chịu."-đôi mắt mở to lên hơi long lanh của anh chọc cho Đông Nghi buồn cười suýt bật ra thành tiếng, cô vỗ vỗ lên vai anh an ủi.
"Chồng à, ráng nhịn thêm một thời gian nữa đi, em bây giờ thực sự không thể đâu."
Một thoáng kinh ngạc với cách xưng hô đột phá của cô, anh kích động kề sát khuôn mặt thật gần khuôn mặt cô làm cho người đối diện cũng bất ngờ theo, ý thức được lời nói vừa rồi của mình, hai má bỗng đỏ ửng lên bối rối: "Ý em là, em mệt rồi..."
CHỤT
Hoàng Phong yêu thương hôn một cái rõ kêu lên cái môi đang mím lại của cô, vui vẻ đáp: "Anh có nói gì đâu, vợ mệt thì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-va-quyen-luc-h/1247382/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.