Tử Khanh uống rượu say quên trời đất, buộc Lưu Dương phải cho người đưa về. Anh bước đi xiêu vẹo hai mắt mờ tịt phụ thuộc vào người tài xế. Giang Thư Kỳ nghe thấy tiếng động bên ngoài thì tò mò bước ra
"Anh ấy làm sao vậy?"
"Quách tổng uống rượu cùng với thiếu gia nhà chúng tôi hơi say... phòng của anh ấy ở đâu vậy?"
"đây làm phiền anh đưa anh ấy lên hộ tôi!"
Cô ta mặc chiếc váy ngủ dài, áo voan mỏng cũng không thể che hết được bộ ngực đẩy đà. Khiến người tài xế xấu hổ vội quay mặt đi nơi khác. Dẫn người tài xế lên lầu hai anh vẫn mê man bị người ta đặt xuống giường cũng không biết
" cảm ơn anh đã đưa anh ấy về!"
" thiếu phu nhân không phải khách sáo đâu vậy tôi xin phép về trước"
" à...vâng"
Thư Kỳ lịch sự cảm ơn anh ta, người tài xế luống cuống cúi chào rồi
ra về. Anh ta có lẽ là lầm tưởng cô chính là vợ của Tử Khanh đến thái độ vô cùng kiêng nể. Ban đầu có chút sững người nhưng sau lại cảm thấy đắc ý khi bị hiểu lầm như vậy.
Căn phòng chỉ còn lại anh và cô ta, nhìn người đàn ông say men mà Giang Thư Kỳ thở dài. Không buồn quan tâm đến định bỏ về phòng.
Bước chân chưa đi được bao xa đã dừng lại hình như Tử Khanh đang nhắc tới ai đó. Người đàn ông không biết đã thấy gì trong mơ mà liên tục gọi tên cô nhóc, còn lẩm bẩm mấy câu xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-trot-nhat-vo-yeu/3733365/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.