Anh về nước đã được nhẵn một tuần vậy mà cô chưa lần nào được gặp. Tử Khanh thường xuyên đi sớm về muộn có hôm còn qua đêm bên ngoài. Tú Vy trong lòng ngổn ngang cảm xúc thật sự cảm thấy tổn thương khi bị lạnh nhạt.
Ít nhất anh cũng phải cho cô biết tại sao lại đối xử như vậy, càng điên cuồng nghĩ lại bản thân có sai phạm gì không. Đã không ít lần cô muốn lao đến công ty chặn anh lại hỏi cho ra nhẽ. Bắt anh giải thích rõ ràng mọi chuyện, thế nhưng nghĩ một hồi lại chùn bước.
Sau khi anh về, bác Tô cũng xin nghỉ phép dài ngày, vậy nên trong nhà chỉ còn cô và mấy người hầu. Cảm giác cô đơn dường như đã lan ra cả căn biệt thự này.
Hôm nay Tú Vy học hơi muộn, lang thang trên đường mãi rồi cũng về tới nhà. Vừa vào đến phòng khách đã nhìn thấy chị Hương xách theo túi đồ lỉnh kỉnh định đi đâu đó. Tò mò lại gần để hỏi.
"mọi người định đi đâu vậy ạ?"
" à Vy Vy, em về rồi đẩy sao? Thiếu gia cho bọn chị về quê nghỉ ngơi, bảo sắp tới sẽ không thường xuyên về nhà nên không cần dọn nhiều. Bọn chị được nghỉ thế mà vẫn được nhận lương, nên ai cũng thu dọn hành lý về quê một chuyển... ui thôi bọn chị đi đã nhé, xe đang đợi ngoài kia rồi. Tạm biệt em ! "
"ơ..."
Cô chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chị Hương cùng vài người nữa đã vội vã tạm biệt. Đứng trân trângiữa phòng khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-trot-nhat-vo-yeu/3732905/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.