Những ngày đầu của chuyến công tác Tử Khanh vẫn thường xuyên gọi về. Hai đất nước trái múi giờ nên khi anh đang quay cuồng cùng mớ công việc thì nhóc con đã cuộn mình trong chăn. Ấy thế mà tổng tài nhà ta vẫn chịu khó đợi cô thức để gọi điện hỏi thăm, nhìn cô qua màn hình vẫn vui vẻ năng động khiến anh cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
" Giờ này sao lại gọi cho anh ?"
" nhớ anh !"
Trời đã về khuya, Tú Vy hôm nay chợt khó ngủ, cô nhìn vầng trăng khuyết giữa bầu trời đêm tự dưng lại thấy nhớ anh. Chiếc gối mềm trên tay hằn vết tựa
Anh vừa họp xong với đối tác vẫn đang trên đường về khách sạn thì nhận được điện thoại. Số điện thoại quen thuộc bất giác khiến anh mỉm cười. Giọng nói ngọt ngào truyền đến tai như thôi miên chỉ khiến anh muốn bay về ngay lập tức.
"Anh đã ăn gì chưa?"
" Anh vừa họp xong giờ vẫn đang về khách sạn "
Nói rồi mở camera quay đường phố cho cô xem. Phong cảnh của Hà Mạt rất đặc biệt, có gì đó cổ kính, trên đường phố nhộn nhịp vẫn có thể bắt gặp những cửa hàng thủ công mỹ nghệ. Cả trên những tòa cao ốc người ta còn đặc biệt trạm trổ những hoa văn tinh xảo trông mà thích mắt. Cô thấy lạ nên cứ nhìn mãi thôi, cái miệng không thể khép lại nổi. Trong đầu hiện lên vô số những câu hỏi tò mò thắc mắc tại sao người ta có thể làm ra những tòa cao ốc chứa đầy hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-trot-nhat-vo-yeu/3729435/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.