Phong Lạc Ngôn đứng một mình bên cạnh lan can, thuận tay châm một điếu thuốc lá. Giữa làn khói nhè nhẹ lan theo hơi gió, hình ảnh người đàn ông hiện lên càng mờ ảo, không rõ ràng.
Tiêu Nhiên đi tới bên cạnh anh, hơi bất ngờ nhìn, đôi mắt trong veo càng giống như sáng lên: “ Sao anh lại ở đây ? ”
Phong Lạc Ngôn nhìn cô, nụ cười không giống mang theo ý cười, Mẫn Thanh cảm thấy không khí cũng tràn đầy ngượng ngập, bèn nhìn anh chào hỏi: “ Phong tiên sinh, chào anh. Tôi là bạn của Nhiên Nhiên ”
Phong Lạc Ngôn nhìn Mẫn Thanh, chỉ gật đầu đáp lại. Mẫn Thanh không chịu nỗi không khí lạnh lẽo của hai người, tìm một lí do để đi trước.
“ Vậy lúc khác mình gặp nhau nhé ” Mẫn Thanh tươi cười, nhìn hai người nói: “ Phong tiên sinh, tôi xin phép đi trước ! ”
Sau khi Mẫn Thanh rời đi, Phong Lạc Ngôn mới dập điếu thuốc trên tay, giọng trầm khàn lên tiếng: “ Tối nay có một bữa tiệc quan trọng, em tham gia cùng tôi ” Lời nói này của anh không hề giống hỏi ý kiến, mà giống như mệnh lệnh không thể chối cãi được.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Không phải đấy chứ ? Phong Lạc Ngôn tham gia tiệc sao ?
“ Không phải là anh không bao giờ lộ diện sao ? Tại sao lại tham gia tiệc chứ ? ” Cô chắp tay ra phía sau, bày ra bộ dạng trêu chọc anh.
Phong Lạc Ngôn dùng tay gõ nhẹ đầu đầu cô, hừ lạnh một cái, giống như trêu chọc chú mèo nhỏ nằm trong tay: “ Có con cá lớn tự sa vào lưới, lẽ nào còn không thu tay sao ? Nếu để chiếc lưới bị chọc thủng rồi, sẽ không còn có trò hay để xem nữa ”
Cô hiểu rồi.
Anh đây là đang muốn thả câu dài bắt cá lớn, đủ lớn rồi, tự khắc sẽ thu tay lại. Để một lần tóm gọn một mẻ cá lớn. Nghĩ tới đây, da gà của cô đều nổi lên. Chỉ là không biết ai lại xui xẻo mà chọc trúng con hắc lang này.
Trở về biệt thự, bị anh bắt thay đồ trang điểm cả tiếng đồng hồ, cuối cùng qua hồi lâu mới chịu vừa ý. Phong Lạc Ngôn dẫn cô tới toà nhà chính của tập đoàn Dụ Phong, có lẽ chính là nơi diễn ra bữa tiệc mà anh nhắc tới.
Tiêu Nhiên mặc chiếc váy màu đen, khoác lên mình một chiếc áo lông, vẻ đẹp lại càng được bộ đồ đang mặc nổi bật lên, thêm phần quý phái sang trọng. Cô nhìn ra bên ngoài kính xe, vô số phóng viên bị bảo vệ chặn bên ngoài toà nhà. Tạo ra khung cảnh hỗn loạn có chút kì dị.
Phong Lạc Ngôn bước xuống lịch thiệp giúp cô mở cửa xe. Vừa nhìn thấy người từ trên xe xuống, các phóng viên liền chĩa ống kính về phía họ. Tiếng nói vang lên ồn ã khắp đại sảnh.
“ Người này là ai vậy ? Chưa từng gặp qua bao giờ ”
“ Khẳng định là ông lớn nào đó của ngành tài chính. Mau chụp đi, cơ hội chỉ có một thôi đấy ”
“ Mau nhìn chiếc xe đó đi, là phiên bản giới hạn trên thế giới đấy. Còn không mau tranh thủ một chút ”
Ánh đèn chói mắt tới nỗi Tiêu Nhiên muốn nấp dưới cánh tay anh. Dưới sự hộ tống của bảo an toà nhà, cuối cùng họ cũng thoát khỏi ống kính của cánh phóng viên.
Tất cả khách mời của bữa tiệc đã đến đông đủ, nhưng đã qua một hồi vẫn chưa thể bắt đầu tiệc. Khách mời trong bữa tiệc đều là nhân vật sừng sỏ của giới tài chính, có người là nhân vật muốn mời cũng mời không nổi, vậy mà bây giờ lại phải dành ra cả tiếng đồng hồ để chờ đợi.
Cuối cùng người chủ trì cũng đã bắt đầu buổi tiệc, qua vài câu giới thiệu sơ qua, liền giới thiệu đến tên của Phong Lạc Ngôn.
“ Xin mời chủ tịch tập đoàn Dụ Phong, Phong Lạc Ngôn tiên sinh ”
Cả hội trường đều bất ngờ, cánh báo chí đang tác nghiệp lại sẵn sàng giơ lên công cụ tác nghiệp của mình. Nín thở chờ đợi thời cơ ngàn năm có một này.
Xem ra lần này bọn họ tới bữa tiệc này là không hề uổng phí chút nào.
Tất cả mọi người nhìn theo ánh nhìn của người chủ trì, cả hội trường nhộn nhịp đột nhiên không có tiếng động nào. Tới nỗi cảm giác giống như tiếng giày của cặp đôi sắp bước vào đều bị hội trường to lớn nghe rõ mồn một.
Phía cửa lớn, một người đàn ông trạc ba mươi tuổi mặc vest, ngũ quan sắc sảo, khoác tay người con gái ăn mặc sang trọng, mỹ miều đang đi vào. Nhưng ẩn hiện trong ánh mắt anh, Tiêu Nhiên luôn nhìn thấy nét u ám và lạnh lẽo thấm vào da thịt cô. Giống như cô đang tự kề một con dao sắc lên người, không cẩn thận liền đứt tay chảy máu.
Mọi ánh mắt đều dồn hai người họ, ánh đèn flash liên tục nháy. Cả hội trường đều bất ngờ nhìn cặp đôi hoàn hảo đang đi vào…
Phong Lạc Ngôn là nhân vật truyền kỳ của hai cả hắc - bạch đạo, không ai không biết tên anh. Chỉ là không ai ngờ rằng, chủ tịch Phong luôn luôn bị đồn thổi là xấu xí, già nua lại là một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp tới mê người. Khí chất toát lên được quyền lực như thế này.
Mấy vị chủ tịch ngồi ở bàn tiệc chính nhìn nhau gật đầu, họ đều biết thực lực và cả sự mưu mô của Phong Lạc Ngôn, chỉ là không ngờ tới có ngày nhìn thấy anh bằng da bằng thịt bên ngoài như thế này.
Một vị cười nói: “ Xem ra hôm nay mấy lão già chúng ta không tới uổng phí rồi ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]