Úc Thừa đã từng nhiều lần ngỏ ý muốn đưa Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông đến Bắc Kinh hoặc Hong Kong sống cùng mình. So với thị trấn nhỏ này, đó đều là những thành phố sầm uất và hiện đại, nơi có những đại lộ rộng mở, những dòng xe ngược xuôi như mắc cửi mà có thể cả đời này bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy.
Nhưng hai người vẫn luôn kiên quyết từ chối.
Không phải ba mẹ anh bảo thủ, chỉ vì thành phố này là nơi lưu giữ biết bao hồi ức đẹp của gia đình bọn họ. Chọn một thành phố sống đến già, dạo bước trên những con đường lát đá xanh đầy rêu phong dưới cơn mưa dầm rả rích. Mỗi một vết nứt, mỗi một đường vân trên vách tường đều chứa đựng những câu chuyện xưa đầy ý nghĩa.
Úc Thừa lớn lên ở nơi này, tình cảm gắn bó với quê hương là điều mà không có bất cứ nơi nào có thể sánh được.
Úc Vệ Đông trở về làm cơm tối cho cả nhà, ba người ngồi vây quanh một bàn ăn không lớn cũng không nhỏ, vô cùng ấm áp.
Hoài Hâm vừa thưởng thức chén canh bồ câu nóng hôi hổi vừa lắng nghe Úc Vệ Đông và Úc Thừa nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, thân thiết như mấy đôi cha con bình thường khác.
Sau khi biết tin Úc Thừa và Hoài Hâm cuối cùng cũng sắp nên duyên vợ chồng, Úc Vệ Đông vô cùng mừng rỡ.
Khác với cách thể hiện của Hầu Tố Hinh, niềm vui của Úc Vệ Đông được giấu ở khoé mắt đuôi mày, ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-som-chieu/3644976/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.