Hoài Hâm lại ngớ người, tuy trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại dở khóc dở cười trước mấy lời "đồng ngôn vô kỵ" ngây thơ thế này. Cô và Úc Thừa nhìn nhau vài giây, cả hai đều không nhịn được bật cười.
Đôi mắt hoa đào sâu thẳm ánh lên vẻ thích thú, ánh mắt nhìn về phía Hoài Hâm đầy ý vị, Úc Thừa gật đầu đáp lại em gái, "Đúng rồi, xem ra anh vẫn chưa giấu kỹ, bị Tiểu Diệu nhà mình phát hiện ra rồi."
Phan Diệu vỗ tay bôm bốp, đôi mắt sáng long lanh, "Em biết ngay mà!"
"Nhưng em đừng kể cho người khác nhé." Úc Thừa dịu giọng nói, "Xem như đây là bí mật giữa anh và Tiểu Diệu, có được không nào?"
"Em biết rồi. Em sẽ không nói với người khác đâu, anh cứ tiếp tục giấu người đẹp đi!"
Hoài Hâm muốn nói rồi lại thôi, vành tai đỏ lựng, hai gò má vừa mới phai bớt đỏ giờ đây lại bắt đầu phơn phớt hồng.
Phan Diệu định nói gì nữa, nhưng đã bị Úc Thừa mỉm cười ngăn lại, "Đừng chọc chị nữa, chị ấy dễ xấu hổ lắm."
Hoài Hâm cuộn chặt mấy đầu ngón tay, "..."
Cô dễ xấu hổ hồi nào!!!
Nhưng ở trước mặt cô nhóc, cô ngại không tranh cãi với anh, Hoài Hâm ấm ức ngồi tại chỗ, hết dẩu môi rồi lại cắn môi.
Úc Thừa nhướng mắt, hỏi Phan Diệu, "Nhưng trong sách nào mà lại có câu Nhà vàng giấu người đẹp này thế hả?"
Phan Diệu chợt nhận ra mình đã lỡ miệng, le lưỡi chột dạ đáp, "Thì là...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-som-chieu/3617676/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.