Sáng hôm sau, Hoài Hâm khoan khoái thức dậy, vừa ngước mắt đã nhìn thấy những tia ban mai nhẹ nhàng lắc mình rơi xuống bậu cửa sổ.
Một vài hình ảnh bất chợt vụt qua trong đầu, khiến hai má cô đỏ ửng.
-- Úc Thừa quả thực làm đúng như những gì anh đã hứa, nửa đêm sau đó Hoài Hâm đã hoàn toàn chẳng còn sức lực để quan tâm phim kinh dị có đáng sợ hay không, chỉ biết đắm chìm vào những cảm xúc mãnh liệt mà anh mang đến, nào còn nhớ rõ đêm nay là đêm nào.
Dĩ nhiên, toàn thân ê ẩm cũng chính là cái giá đắt mà cô phải trả.
Một ông già ngoài 30 như anh sao vẫn còn khoẻ như vâm thế. :)
Hoài Hâm vừa lẩm bẩm khẩu nghiệp vừa chống tay ngồi dậy, đưa tay xoa bóp bắp chân đang nhức mỏi kia.
Úc Thừa không còn ở trong phòng ngủ, trên tủ đầu giường có một tờ giấy ghi chú màu tím nhạt, bên trên là dòng chữ lưu loát đầy phóng khoáng của anh, [Anh có việc phải đến tập đoàn một chuyến, bé dậy rồi thì nhớ ăn sáng đúng giờ đấy.]
Lật sang mặt bên kia, [Thương em. *bắn tim*]
Tầm mắt Hoài Hâm chậm rãi lướt theo từng nét chữ của anh, cô vô thức liếm khoé môi.
Trái tim trở nên rộn ràng, vị ngọt chầm chậm len lỏi qua những khe hở, lan toả khắp cơ thể, hoá thành những viên kẹo bông mềm mại, ngập tràn khắp cõi lòng.
Thương.
Đây chính là cảm giác được yêu thương.
Cô cũng rất thương anh.
Hoài Hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-som-chieu/3630017/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.