“Tiến lên một chút, sang trái nào, đúng rồi, cười lên.”
“Cười như em vẫn cười với anh ấy, Tiểu Viễn.”
“…Được rồi, thế này cũng được.”
Kỷ Trì cầm tấm ảnh, theo thói quen lắc lắc trên không, đợi Hạ An Viễn đến gần thì ảnh vừa hiện ra.
“Cũng… được chứ?” Hạ An Viễn không lại gần xem.
Kỷ Trì vẫy tay với anh, thấy anh không có ý định lại gần, bèn đưa tay nhẹ nhàng kéo anh lại.
“Tự xem đi?”
Hạ An Viễn liếc nhanh tấm ảnh, mình đứng cạnh bức tượng gấu trúc bụ bẫm, cười gượng gạo.
“Xấu quá.” Anh không nhịn được nói.
“Thế à?” Kỷ Trì cầm lên xem, càng xem, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Hạ An Viễn thấy nét mặt hắn thay đổi thì lo lắng, “Không đẹp thật sao?” Anh hối hận vươn người muốn giật lấy tấm ảnh, “Giấy ảnh này chắc đắt lắm?” Anh nói, “Phí quá.”
Kỷ Trì dễ dàng tránh được động tác của anh, hắn luôn trêu anh kiểu này, thấy Hạ An Viễn hơi sững sờ lại có chút hoang mang nhìn mình, Kỷ Trì khẽ cười, mang theo chút ý cười không kìm nén được: “Đẹp trai đến mức anh muốn ch** n**c miếng rồi, còn xấu? Còn xấu nữa?”
Chưa kịp để Hạ An Viễn phản ứng, hắn đột nhiên giơ máy ảnh lên, “tách” một tiếng chụp lại biểu cảm này của Hạ An Viễn, rồi đón lấy tấm ảnh mới ra lò.
“Tiểu Viễn của anh không góc chết,” Kỷ Trì không nhìn ảnh, chỉ nhìn Hạ An Viễn, nhìn rất lâu, ánh hoàng hôn và ánh sáng dịu dàng của mặt hồ phản chiếu trên khuôn mặt anh, làm nổi rõ cả lớp lông tơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu/5033336/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.