Kỷ Trì ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn đường. Mùa đông không có bướm đêm, dưới ánh đèn chỉ có bụi bặm lơ lửng trong không khí, tựa như những đám mây phân thành hạt nhỏ li ti, gió thổi qua, chúng liền tan biến.
Hắn ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên dưới lầu khu nội trú, lon bia dùng để đựng tàn thuốc sắp đầy. Hắn ngả người ra sau, mỗi lần hít thở đều cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong phổi, nặng đến mức khó thở.
Trầm cảm.
Hắn lẩm nhẩm mấy chữ này.
Chưa từng nghĩ những chữ này sẽ liên quan đến Hạ An Viễn, nhưng một khi đã liên hệ, hắn mới phát hiện, hoá ra từ rất lâu trước đó, chứng bệnh này đã bắt đầu manh nha trong anh.
Tâm trạng u uất, buồn bã, mất ngủ mệt mỏi, tự ti đau khổ, phản ứng chậm chạp, cảm thấy bản thân vô dụng, tiêu cực, trốn tránh.
Kỷ Trì không dám nhớ lại, nhưng những chi tiết khi ở bên Hạ An Viễn lại hiện lên từng màn một, như một màn tra tấn tàn khốc, lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm trí hắn.
Hạ An Viễn khiêm nhường gọi hắn là “Kỷ tổng”, những lúc im lặng ánh mắt luôn chất chứa nỗi đau, mỉm cười nhạt nhòa khi hút thuốc, nói anh cam tâm tình nguyện làm “tiểu tình nhân” của hắn, dường như mỗi lần ân ái đều dốc hết sức lực như thể đó là lần cuối cùng.
Hắn chợt nhớ đến đêm hôm đó, vệ sĩ báo cáo lịch trình cả ngày của Hạ An Viễn, nói rằng trước khi đến viện dưỡng lão thăm mẹ, anh đã đứng một mình bên cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu/5033335/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.