Trên đường đến bệnh viện, Hạ An Viễn cứ cúi gằm mặt, không nói một lời.
Kỷ Trì nắm chặt tay anh, một cái nắm tay rất chặt. Đối với Hạ An Viễn, đây là cảm giác quen thuộc mà anh hằng mong ước, lẽ ra anh phải vui mừng, nhưng giờ phút này anh chẳng còn tâm trạng nào cả.
Cả người anh lạnh toát.
Quãng đường mười mấy phút, anh không kìm được suy nghĩ miên man. Điều anh nghĩ đến nhiều nhất vẫn là chữ “lỡ như”.
Mặc dù khi mũi kim đâm vào, Hạ An Viễn đã nhanh trí chịu đau giật tay ra, bẻ gãy mũi kim, có lẽ trong khoảnh khắc ấy, tên kia chưa kịp tiêm thuốc, nhưng đó chỉ là một suy nghĩ may mắn.
Lỡ như thì sao? Chỉ cần dính một chút thôi, cả đời này anh và Kỷ Trì coi như chấm hết. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi đến nghẹt thở, lỡ như thì sao?
Trong xe yên tĩnh đến lạ thường, anh nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch, thình thịch, mỗi lúc một chìm xuống. Thoang thoảng, anh lại nghe thấy một nhịp tim khác, gấp gáp và nặng nề hơn cả của mình. Hạ An Viễn quay đầu, cảm nhận được mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay đang nắm chặt lấy mình. Anh cố gắng nặn ra một nụ cười với Kỷ Trì đang nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Đừng lo anh Trì, sẽ không sao đâu.”
Sẽ không sao đâu.
Kỷ Trì không nói gì, vẫn nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe. Một lúc lâu sau, hắn đưa tay xoa đầu Hạ An Viễn.
Bác sĩ đã nhận được thông báo và đang chờ sẵn ở bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu/5033334/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.